TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 140

Nhìn chiếc bóng chập chờn của mình in trên tường, nàng lặng lẽ ngời

trước chiếc bàn tròn, an phận ngồi đợi Tư Hành Phong tới.

Chỉ là đợi rất lâu mà nàng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tư Hành

Phong đâu cả.

Đêm càng lúc càng khuya, tiết trời càng lúc càng lạnh, nàng xoa hai bàn

tay vào nhau, không ngừng vuốt mạnh lên tay áo, hy vọng có thể làm cho
người mình ấm hơn một chút. Thế nhưng làm sao có thể dễ dàng chống
chọi lại thời tiết giá lạnh ban đêm thế này chứ? Nàng lại không thể vượt
quyền leo lên giường ngủ, điều duy nhất có thể làm là ôm lấy thân mình tựa
vào bàn, nghỉ ngơi đôi chút.

'Rầm' một tiếng, nàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cơn gió lạnh lùa từ

bên ngoài vào, thổi mạnh vào người nàng, khiến cả thân người nàng run lên
liên tục. Nàng đưa hai tay lên ôm lấy thân người, đứng dậy, đưa tay đóng
cửa lại, bất giác nhìn thấy vầng trăng đang treo lên bên góc phía trời tây,
bây giờ có lẽ vừa qua giờ Sửu.

Thì ra nàng nghỉ ngơi giây lát mà trời đã qua giờ Sửu.

Nhìn về phía chiếc giường trống, quả nhiên nàng đã suy nghĩ quá nhiều,

Hầu gia vì say rượu nên mới nói những lời đó, cho dù không phải là vậy thì
có lẽ là đang muốn trừng phạt nàng nhưng chẳng có lí do gì mà thôi. Ai bảo
nàng mang họ Hạ? Đợi đến lễ Thanh Minh, nàng phải đến hỏi cha mẹ một
câu, liệu có thể đổi họ được không, chỉ e là cha mẹ sẽ tức giận mà nhảy bật
ra khỏi mộ mất. Nói đi nói lại đây đều là ý trời sắp đặt cả, không thể nào
trốn tránh, nên nàng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Nàng nghiêm mặt nắm chặt bàn tay, thổi tắt đèn rồi rời khỏi biệt viện

Thanh Phong.

Trong thư phòng, Tư Hành Phong nằm ngủ gục trên thư án, mãi cho tới

khi chiếc áo bông đắp trên người rơi xuống đất, ngài mới tỉnh dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.