TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 166

lại, để mặc nàng ngủ tiếp. Đến buổi sáng hôm sau khi tỉnh dậy lại thành ra
Xảo Nhi đang ngồi cạnh bên giường.

Ngài nghi hoặc, bất giác đưa lời hỏi “Tối qua là ngươi đã ở lại chăm sóc

ta sao?” Lẽ nào ngài bị bệnh hồ đồ, nửa đêm tính dậy lại nhìn nhầm người?

Xảo Nhi ngoan ngoãn lại giỏi ăn nói, nhưng nói cho cùng vẫn còn nhỏ

tuổi, cho rằng ngài không vui nên lập tức quỳ xuống đáp “Hầu gia, tối hôm
qua Xảo Nhi buồn ngủ quá, cho nên Phẩm Dư tỷ đã ở lại đây thay nô tì
chăm sóc ngài. Xin Hầu gia đừng trách tội Phẩm Dư tỷ, tỷ ấy cũng là có
lòng tốt mà thôi…”

“Ta đã trách tội ngươi hay sao? Mau đứng dậy đi.” Thì ra không phải

ngài phát sốt mà nhận nhầm người.

Mấy ngày tiếp sau đó, ngài không hề gặp mặt nàng. Ngài thậm chí cho

rằng, nàng đã quay về, thì ra vẫn đang đứng bên ngoài cửa.

Ngài nhắm mắt lại, day nhẹ huyệt thái dương, sau đó mở mắt ra nói với

Xảo Nhi “Bảo cô ta vào đây đi.”

“Dạ?” Xảo Nhi thoáng ngây thần người, bất giác hiểu Hầu gia đang

muốn nói gì, liền vui vẻ đi ra khỏi Thính Vũ Hiên, nói với Hạ Phẩm Dư
”Phẩm Dư tỷ, Hầu gia bảo tỷ vào trong này.”

Giọng Xảo Nhi to đến mức khiến cho tất cả mọi người ở trong hay ngoài

phòng đều nghe thấy.

Tư Hành Phong nghe thấy, bất giác nhíu chặt đôi mày, con nha đầu này

đúng là không thể sửa được cái tật xấu đó.

Hạ Phẩm Dư nghe Xảo Nhi nói vậy ngây lặng người, đêm đó một mình

nàng chăm sóc Hầu gia, đến ngày hôm sau liền thấy Xảo Nhi nhăn nhó mặt
mày. Hầu gia đúng là người tính tình thất thường, nóng nảy bất định. Để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.