Có lẽ ông trời thương xót nàng, đúng vào lúc sắc trời càng lúc càng tối
đen, rốt cuộc nàng cũng tìm được một sơn động có thể ẩn thân.
Hạ Phẩm Dư nhổ sạch đống cỏ dại cản đường vào trong sơn động,
không khí ấm áp trong động tức thì bao vây lấy thân người. Trong sơn động
vẫn còn rất nhiều lá khô và cành củi, chắc hẳn trước kia cũng từng có người
đến đây ẩn thân qua đêm giống như nàng.
Nàng kéo Tư Hành Phong nằm lên đống lá khô, sau đó tháo hai chiếc
tay nải trên người xuống, tìm đá đánh lửa. Đáng tiếc đá đánh lửa bị ngâm
trong nước, nàng đánh rất mạnh mà chẳng hề bắt lửa.
Nếu trong động đã có lá và củi khô, nói không chừng trong này vẫn còn
sót lại một vài viên đá đánh lửa cũng nên? Nàng vứt hòn đá đánh lửa trong
tay đi, mượn ánh trăng chiếu vào động, đưa mắt tìm kiếm, quả nhiên không
sai, nàng thực sự tìm thấy hai hòn đá đánh lửa khác.
Tâm trạng nàng xúc động đến mức khó diễn tả bằng lời, có lẽ ông trời
thực sự thương xót. Hạ Phẩm Dư vun số lá và cành cây khô lại thành đống,
đánh đá lửa thật mạnh, rất nhanh nhóm được lửa lên, cả sơn động cũng theo
đó mà bừng sáng.
Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt của Tư Hành Phong, sắc mặt trắng
bệch không sức sống, đôi môi nhợt nhạt. Vì được kéo đi cả một đoạn đường
xa, vết thương ngài theo đó lại vỡ ra, máu lại từ từ chảy xuống, miếng vải
quấn trên vai bị nhuộm một màu đỏ tươi.
Nàng tháo miếng vải, kiểm tra vết thương, thương thế dường như
nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng tượng. Nàng kiên trì xử lý vết thương
lần nữa, sau khi rắc thuốc Kim Sáng Dược và băng bó lại, nàng cởi y phục
ngoài của mình ra đắp lên người cho ngài.
Sợ ngài lạnh, nàng lại đi ra ngoài sơn động tìm thêm lá và cành cây khô,
chất ở xung quanh, thi thoảng lại cho thêm vào đống lửa, sau đó lấy tất cả y