TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 210

Nếu không phải vì ngài, nàng sẽ không lưu lạc đến một nơi quỷ tha ma

bắt, không một bóng người thế này. Cho dù phải nhìn sắc mặt người khác
mà sống cũng được, cúi đầu hạ giọng tuân lệnh người khác cũng xong, hoặc
giả sống như một cái xác vô hồn không tình cảm cũng chẳng sao. Thế
nhưng, nàng có thể chịu đựng tất cả mọi chuyên bởi lẽ ít nhất nàng vẫn còn
được sống. Rốt cuộc thì tại sao? Lẽ nào kiếp trước nàng thiếu nợ ngài, cho
nên kiếp này ông trời bắt nàng phải trả?

Thế nhưng nếu không có ngài, có lẽ nàng đã chết trong xe ngựa hoặc bị

tên bắn chết. Ngài đã đỡ thay nàng mũi tên, không hề do dự. Tại sao lại thế?
Đến tận lúc này, nàng vẫn không hiểu tại sao chuyện lại thành ra thế này.

Ngài chính là người đàn ông khiến nàng phải cắn răng nhẫn nhục, nhưng

vẫn chỉ có thể liều mình cứu giúp.

Nàng sụt sùi đưa tay lên lau khô nước mắt, trong lòng thầm nghĩ “Hạ

Phẩm Dư à Hạ Phẩm Dư, ngươi vốn một lòng muốn có được tự do, thế
nhưng nếu không trải qua nỗi đau đớn thấu xương thì làm gì có tư cách đòi
được tự do, hạnh phúc? Muốn tiếp tục sống, bây giờ không phải vẫn còn
sống hay sao? Chỉ cần còn sống là còn hy vọng. Khi còn nhỏ, ngươi từng
cùng cha lên núi hái thuốc, cũng có lúc bị lạc đường, chẳng lẽ ngươi lại
không bằng bản thân lúc còn nhỏ hay sao?”

Nhảy xuống dòng sông Kinh Hà nước chảy xiết như vậy mà còn có thể

đại nạn không chết, vậy có nghĩa là hai người không thể nào chết ở vùng
núi hoang vu này được.

Nàng quệt tay lau khô nước mắt, kiên cường đứng dậy, quàng đoạn dây

leo kia ra trước người, thắt chặt lại, tiếp tục cất bước, kéo Tư Hành Phong
đang hôn mê bất tỉnh lên đường.

Trước khi trời tối, họ nhất định sẽ tìm được chỗ ẩn thân.

Nhất định có thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.