TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 229

Tư Hành Phong không đáp, đột nhiên vứt cho nàng vài quả dại, may mà

nàng phản ứng kịp, chuẩn xác đón lấy số quả, đi đến ngồi xuống cạnh bên
ngài.

Tư Hành Phong quay sang nhìn nàng rồi lại nhìn ra xung quanh, như thể

đang lẩm bẩm một mình “Sơn động cao thế này, lúc đi lên chắc không dễ
dàng đâu nhỉ?”

“Dạ.” Nàng chậm rãi nhai quả.

“Ngươi lên đây bằng cách nào?” Ngài không quay sang nhìn mà cất

tiếng nhẹ hỏi thăm nàng.

Nàng ngưng lại đôi chút, mãi tới khi nuốt hết số quả dại trong miệng

mới đáp “Ta đã làm một chiếc lưới kết bằng thân dây leo, nửa lôi nửa kéo
ngài lên trên này…” Dứt lời, nàng lại đưa một quả dại khác vào trong
miệng ăn tiếp, thứ quả này không còn ngon ngọt như trước nữa. Vị đắng
khó diễn tả dần tan trong miệng, nàng liền cau chặt đôi mày, nỗ lực nuốt
hết.

Nửa lôi nửa kéo ngài vào trong sơn động, lúc đó tâm trạng nàng thậm

chí đã tuyệt vọng đến mức khó lòng tưởng tượng. Có lẽ cả cuộc đời nàng
chưa bao giờ khóc thảm thương đến vậy. Vào giây phút đó, nàng thực sự đã
sợ rằng ngài sẽ chết ở đây.

Bây giờ hồi tưởng lại, thật khó lòng tin được, chỉ dựa vào ý niệm đó mà

nàng lại có thể từng bước từng bước nửa lôi nửa kéo ngài vào tận trong sơn
động.

Và điều quan trọng nhất chính là ngài vẫn còn sống.

“Tại sao ngươi lại cứu ta?” Ngài cất giọng, thanh âm trầm ồm hỏi vấn đề

đã kìm nén trong lòng bấy lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.