TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 23

“Hoàng thượng, nếu không có chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui.” Tư

Hành Phong cúi đầu, đáp.

Khoảnh khắc Tư Hành Phong vừa quay người liền nghe thấy giọng nói

của Tây Lăng Xuyên truyền lại “Quả nhân thực sự rất nhớ ái khanh, nếu
không đã chẳng triệu kiến ái khanh cùng Cư Viên Tu vào, hơn nữa theo
quốc pháp thì…”

Tư Hành Phong lập tức ngắt lời “Vi thần đa tạ ân sủng của Hoàng

thượng.” Nói xong, ngài không hề do dự lui khỏi chính điện.

“Hành Phong…” Tây Lăng Xuyên nhìn theo bóng Tư Hành Phong dần

dần biến mất khỏi cửa đại điện, nheo đôi mắt lại, nói “Được, quả nhân sẽ
đợi ái khanh trong điện Ngọc Hoa vào đêm mùng năm này.”

Điện Ngọc Hoa!

Khi ba chữ đó vang lên, Tư Hành Phong lập tức cau chặt đôi mày, siết

chặt hai tay, gân xanh nổi cuồn cuộn, tiếp đó là cảm giác đau đớn thống hận
lan tỏa tới từng tế bào trong cơ thể. Ngài không thể hiểu nổi rốt cuộc Tây
Lăng Xuyên muốn làm điều gì, rốt cuộc hắn còn muốn sỉ nhục ngài đến
mức độ nào, hay vốn dĩ hắn chính là một kẻ biến thái? Tất cả mọi thứ đều
khiến ngài căm ghét, thống hận kẻ đang ngồi giữa chính điện kia. Ngài của
bây giờ đã không còn là một thư sinh yếu đuối để mặc cho người khác ăn
hiếp, giày vò của năm xưa nữa. Thế nhưng, để tiếp tục sinh tồn, để có được
vị trí chỉ dưới một người đứng trên vạn người, ngài đã không những phải
vứt bỏ lòng tự tôn, mà còn phải gạt phắt cả nhân phẩm của một con người.

Nếu để tìm lại lũ cầm thú bỉ ổi năm xưa sỉ nhục mình, Tư Hành Phong

sẽ lọc xương róc thịt bọn chúng, khiến cho chúng mãi mãi không thể siêu
sinh. Nếu có thể quay ngược thời gian, mẫu thân của ngài đã không vì bệnh
tật mà rời bỏ thế gian này. Nếu có thể, ngài đã chẳng phải ở đây chịu đựng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.