TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 238

Ngớ ngẩn? Ngốc nghếch? Nàng mím chặt môi, khi vào phủ Bình Viễn

Hầu, nàng không biết bản thân liệu còn có thể suy nghĩ được gì nữa, chút
kiêu ngạo sau cùng cũng mất, mỗi khi đối diện với ngài, ngay chút tôn
nghiêm cuối cùng nàng cũng chẳng thể giữ nổi.

“Ngủ đi.” Ngài nhắm mắt, ôm nàng vào lòng chặt hơn trước đó.

Mấy tháng trước, lần đầu tiên ôm nàng vào lòng, ngài đã biết, nàng có

một cảm giác rất đặc biệt với mình, lại có thể khiến ngài cảm thấy an tâm.
Đối diện với nàng, ngài có thể nho nhã, tử tế, cũng có thể cay nghiệt, ác
khẩu, không cần che giấu, không cần phải ngụy trang, những gánh nặng
trên vai cũng có thể tạm thời đặt xuống, những mối hận trong lòng cũng có
thể thả lỏng, hít một hơi thật sâu, cũng có thể thở dài một tiếng nhẹ nhõm.

Nếu không trải qua kiếp nạn thập tử nhất sinh lần này, ngài chẳng thể

nào biết được, cuộc sống ngoại trừ báo thù rửa hận, bản thân còn có thể làm
được gì khác nữa. Có lẽ cuộc sống không hề đau đớn, chỉ là những vết
thương mà ngài đã từng chịu đựng trong quá khứ không phải một sớm một
chiều có thể lành lại, có lẽ cả cuộc đời… có lẽ cả cuộc đời cũng chẳng thể
nào lành lại được.

Nghe phía sau truyền lại nhịp thở đều đặn, Hạ Phẩm Dư lại càng thấy

khó lòng ngủ được.

Ngài không phải quân tử đường đường chính chính, đêm nay ngài có thể

đối xử với nàng vô cùng dịu dàng, nhưng sang ngày mai rất có thể đẩy nàng
xuống địa ngục. Tính tình của ngài thay đổi thất thường thế nào, nàng đã
trải nghiệm từ lâu. Cho nên, ngài ôm nàng vào lòng như vậy không hề có ý
nghĩa gì đặc biệt, chỉ là hai người trao đổi hơi ấm vượt qua sương đêm lạnh
lẽo mà thôi.

Nàng không được có bất cứ suy nghĩ vượt mức nào hết…

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.