TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 237

đọc hẳn thành tiếng “Một con cừu, hai còn cừu, ba con cừu…”

“Ngươi không biết là đếm cừu thì phải đếm nhẩm trong lòng hay sao?

Hay là ngươi cố ý đếm thành tiếng để ta không ngủ được, ngươi đang mong
đợi điều gì thế?” Bên tai lại truyền đến hơi thở ấm nóng, quen thuộc, tuy
rằng giọng điệu sắc bén, ghê gớm, nhưng ngữ điệu rất dịu dàng, thậm chí
trầm ấm hơn mọi khi nhiều.

Nàng mở mắt, vươn thẳng người ra, hai tay nắm chặt y phục rồi thì thầm

xin lỗi “Xin lỗi, ta không hề cố ý…”

“Ừm, ta biết ngươi đang cố ý…”

“…” Nàng hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào cho phải.

“Nếu không phải vì ta, còn nửa năm nữa là ngươi có thể xuất cung rồi.

Đã bao giờ ngươi nghĩ xem mình sẽ làm gì sau khi xuất cung chưa?” Ngài
đột nhiên hỏi.

Hạ Phẩm Dư ngây người, không lâu sau liền đáp “Nghe nói ở núi Bố

Lâm có một vị thần y, có lẽ ta sẽ tới tìm lão nhân gia xin làm đệ tử.”

“Bái sư học y là một ý định khá tốt? Vậy còn sau đó thì sao?” Ý ngài

muốn ám chỉ là sau khi bị điều đến phủ Bình Viễn Hầu thì suy nghĩ thế nào.

Nàng ngưng lại đôi chút rồi thành thật trả lời “Chưa từng nghĩ tới, có lẽ

sẽ làm nô tì cả một đời, cho tới khi nào chết thì thôi.”

“Suy nghĩ vớ vẩn, ngốc nghếch.” Tất cả những người ở phủ Bình Viễn

Hầu của ngài đều nghĩ như vậy, đáng tiếc là, ngài có thể làm Bình Viễn Hầu
đến lúc nào, có thể đảm bảo cuộc sống cho họ đến lúc nào, thực là một câu
đố không lời đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.