TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 321

“Nàng có tin những lời ả ta nói không?” Ngài lại hỏi.

“Ta tin.” Nàng đáp.

“Tại sao?” Ngài hỏi.

“Một người sắp chết, ánh mắt tuyệt đối không bao giờ lừa dối người

khác.”

Tin tưởng, nhưng lại không tin tưởng. Đây chính là chỗ ngài cảm thấy

mâu thuẫn nhất, nỗi khốn khổ trong lòng ngài không ai có thể cảm nhận.
Tin rồi, nếu bắt nhầm người, vậy nỗi đau khổ, thù hận bao năm nay của
ngài biết tính với ai? Cho nên ngài thà rằng chọn không tin.

Tư Hành Phong ôm chặt nàng vào lòng, than dài một tiếng “Thời gian

nửa năm đó, chính là những ngày tháng đau khổ, thảm thương nhất trong
cuộc đời ta. Tất cả mọi lí tưởng, mơ ước đều mất hết, hơn nữa còn bị ép vào
cuộc sống không dành cho con người.”

“Nếu đó không phải là đoạn hồi ức tối đẹp vậy thì ngài đừng nhắc tới

nữa.” Hạ Phẩm Dư có thể cảm nhận được nỗi hận thù, đau đớn qua lời ngài
nói, nàng không muốn ngài phải khổ.

Ngài lắc đầu đáp “Không, hôm nay ta thực sự muốn nói về những

chuyện đó, như vậy thì mới không cảm thấy khó chịu, mệt mỏi nữa. Nếu
đợi sang hôm sau, khi ta tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ không muốn nói bất cứ
điều gì. Nàng có biết hay không? Ta khổ sở đèn sách mười năm ròng rã chỉ
vì muốn trở thành trạng nguyên ghi danh bảng vàng.

Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng vào năm ta hai mươi tuổi,

ta cũng đỗ kì thi hội, chỉ còn mỗi cuộc thi điện vào mùa xuân nữa là có thể
một bước lên mây, hoàn thành tâm nguyện bao năm của bản thân, lập chí
trở thành một vị thanh quan yêu dân như con. Thế nhưng ta không bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.