TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 319

Trong không khí thoang thoảng hương hoa mai dịu nhẹ, ngài sực nhớ

lúc này đang là mùa mai nở rộ nhất.

Khi đến hậu hoa viên, ngài thấy nàng khoác một chiếc áo ngoài, đứng

ngây lặng trước một cây mai. Đột nhiên nàng ngẩng đầu, đưa tay rung
mạnh thân mai nhưng chẳng thể khiến cánh hoa rơi xuống như ước nguyện.
Nàng bật cười, đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh thoắt ẩn thoắt hiện, sau đó than
dài một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Lúc này, một cơn gió mạnh thổi tới, cánh hoa mai rơi xuống ngợp trời

chẳng khác nào tuyết đỏ. Nàng dừng bước, nhìn vào cơ mưa hoa tuyệt đẹp
cho tới khi cánh hoa cuối cùng rơi xuống.

Tư Hành Phong không nhớ rõ bản thân đã rời khỏi đó như thế nào, chỉ

nhớ rằng lúc định thần lại đã thấy bóng y phục trắng từ từ bước đi. Đến lúc
này, ngài vẫn chẳng thể nào quên được buổi tối hôm đó, ngài biết rõ, mình
không chỉ nhớ đến bài thơ mà còn nhớ người sáng tác ra bài thơ nữa.
^le^^donn^^quyne^ Bóng hình của nàng cứ mãi xuất hiện trong tâm trí
ngài. Lúc đó nàng chẳng khác nào một tiên tử đột nhiên ghé thăm nhân
gian, sau khi thưởng thức xong trận mưa hoa mai đó, nàng liền cất bước nhẹ
nhàng rời khỏi nơi đây.

Ngài bất giác đặt nụ hôn lên cổ nàng, khiến cả thân người nàng bỗng

rung lên, căng thẳng lên tiếng “Nếu tâm trạng của ngài không vui, chỉ ra
ngoài tản bộ vậy thì cứ nằm đây một lát, ta ngồi trên ghế cũng được.” Nàng
đang định đứng dậy liền bị ngài ấn xuống.

Tư Hành Phong liền hỏi “Nửa đêm nửa hôm nàng ra ngồi ở ghế để làm

gì? Ta nằm cạnh bên khiến nàng không thể nào ngủ được hả?”

“Không ạ…” Chẳng phải sao? Ngài áp sát thân người vào nàng mà nàng

vẫn có thể ngủ ngon lành được mới lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.