TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 328

Những lời sư phụ trụ trì năm xưa nói không sai, bây giờ, ngài đã lún sâu

trong đống bùn lầy, chẳng thể nào rút ra được nữa.

Hiện giờ, chỉ còn lại tên lang sói đáng chết cuối cùng là Hứa Văn Hổ

này nữa thôi là ngài không cần phải vùng vẫy khổ sở trong đống bùn kia
nữa.

Hạ Phẩm Dư thấy ngài im lặng mãi không nói, vô cùng lo lắng, quay

đầu sang nhìn ngài, chỉ thấy ánh mắt ngài đang mơ màng, ngây lặng suy
ngẫm điều gì đó.

Nàng khẽ gọi ngài một tiếng “Hầu gia…”

Tư Hành Phong thoáng định thần, điều chỉnh lại dáng nằm thích hợp,

hai tay ôm nàng càng chặt hơn. Ngài đưa mặt vùi vào mái tóc phía sau nàng
rồi than dài một tiếng.

Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, nghĩ một hồi nói “Nếu có tâm sự mà giữ

trong lòng còn đau khổ hơn là nói ra. Đã vậy thì ngài cứ nói ra đi.”

Tư Hành Phong ngẩng đầu, lại thở dài một tiếng, ghé sát mặt vào mái

tóc nàng, tự chế giễu bản thân “Trong cuộc sống con người có biết bao
nhiêu việc không theo ý mình, nhưng lại không thể không làm. Ta đã kéo
theo rất nhiều người vô tội vào vòng xoáy này, liệu có phải quá đỗi bỉ ổi
không?”

Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, lời nói này của ngài là đang chỉ nàng sao?

Từ lâu nàng đã không còn thấy hối hận vì đã gặp được ngài, cũng không hối
hận đã theo ngài xuất cung.

Nàng bình thản lên tiếng “Ngài có thể cứu được bao nhiêu người thế, tại

sao lại làm khó cho người vô tội? Nếu đã cảm thấy vậy thì đừng có làm
nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.