TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 390

nhưng nàng chưa từng thấy ngài đối xử với mình như lần này. Cách xưng
hô ‘mỹ nhân’ thật khiến nàng cảm thấy kinh hoàng mà sợ hãi.

“Đa tạ Hoàng thượng. Dân nữ hoảng hốt mà sợ hãi.” Nàng khéo léo đẩy

bàn tay của Tây Lăng Xuyên ra khỏi người mình, điều quan trọng hơn là
nàng muốn biết rõ rốt cuộc Hoàng thượng đang muốn làm gì.

Tây Lăng Xuyên thấy nàng cố ý chối từ nhiệt tình của mình, trong lòng

thầm nghĩ… tính cách này chẳng khác nào với Tiểu Phong của ngài chút
nào, thầm bất giác tự khen bản thân có gu thẩm mỹ độc đáo, tuyệt vời.

Ngài đưa mắt nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của nàng, hình như nửa

năm sau khi tiểu nha đầu này xuất cung, đi theo Tiểu Phong đã xinh đẹp
hơn trước kia rất nhiều. Nhìn làn da kìa, trời ơi, mịn màng, mọng nước,
nhìn thân hình kìa, trời ơi, mong manh dễ vỡ, thực khiến người ta phải động
lòng, không hổ danh là người phụ nữ cạnh bên Tiểu Phong.

Hạ Phẩm Dư thấy ánh mắt không chút cấm kị nào của Hoàng thượng,

trong lòng kinh hãi, bàn tay bỗng chốc toát đầy mồ hôi.

Tây Lăng Xuyên nhìn thấy bộ dạng căng thẳng, lo lắng của nàng bất

giác bật cười thành tiếng “Mỹ nhân không cần phải căng thẳng, quả nhân
triệu nàng tới đây chẳng qua muốn hàn huyên tâm sự chuyện xưa thôi.”

Lại một tiếng ‘mỹ nhân’, khóe miệng Hạ Phẩm Dư không ngừng co giật,

ánh mắt Tây Lăng Xuyên chứa đựng rất nhiều điều, không biết gần đây
Hoàng thượng lại bị ai đả kích.

Tây Lăng Xuyên vẫn mỉm cười, thế nhưng chỉ một giây sau, khuôn mặt

liền nghiêm lại “Mỹ nhân theo Bình Viễn Hầu gia tới hoàng triều Kim Bích,
giữa đường quả nhân nhận được tin tức hai người gặp nạn ở dốc Bình
Dương, lúc đó lòng như lửa đốt. Quả nhân cứ tưởng không bao giờ có thể
gặp lại hai người nữa, may mà cả hai đều bình an vô sự. Quả nhân cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.