TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 397

chân bắt đầu chập choạng, lảo đảo, ngài khẽ lui về ngai vàng, ngồi xuống.
Tiếp đó là một cơn ho dữ dội, cổ họng nóng rực lên, ho cả máu tươi ra
ngoài.

Hạ Phẩm Dư thấy cảnh tượng ấy, hoàn toàn kinh hãi “Hoàng thượng…”

Trong kí ức của mình, nàng chưa từng thấy Hoàng thượng bị đau ốm bao
giờ, thậm chí ngay cả mấy căn bệnh vặt vãnh như phong hàn cũng chưa hề
mắc phải, thật không ngờ đột nhiên lại ho ra cả máu.

Tây Lăng Xuyên đưa tay áo lên che miệng, một tay ra hiệu cho nàng

đừng có hoang mang. Ngụy Đức Xuyên đứng bên ngoài điện nghe thấy
tiếng động lập tức xông vào trong điện, lấy khăn tay ra lau máu cho Hoàng
thượng.

Tây Lăng Xuyên khó chịu, cầm lấy chiếc khăn tay, ra hiệu cho Ngụy

Đức Xuyên ra ngoài, còn dặn không cho ai vào quấy rầy. Ngài nhìn vết máu
trên chiếc khăn, nhếch môi cười “Nàng nhìn xem, làm cho ta vội vã đến ho
cả ra máu. Không ngờ ta lại có thể bị một người phụ nữ từ chối.”

Sắc mặt Hạ Phẩm Dư trắng bệch, nhợt nhạt, quỳ xuống trước ngai vàng

“Dân nữ tuyệt đối không hề có ý mạo phạm Hoàng thượng, xin Hoàng
thượng thứ tội.”

Tây Lăng Xuyên mỉm cười đáp “Bộ dạng của nàng lúc này nhìn theo

cách nào cũng là lỗi của ta.”

Hạ Phẩm Dư không biết phải trả lời thế nào, người ta thường nói gần

vua như gần hổ, nếu ngài đã nói là sai thì đương nhiên đó là sai.

Tây Lăng Xuyên đột nhiên cau mày, ho sặc sụa. Hạ Phẩm Dư liền nói

“Hoàng thượng, để dân nữ đi gọi thái y.”

Nàng đứng dậy, đang định ra ngoài gọi thái y thì Tây Lăng Xuyên đã

đưa tay kéo nàng lại “Đợi đã, đừng có đi. Nếu để việc ta bị bệnh truyền đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.