TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 444

Sau khi nàng kiên trì đến cùng, ngài mới chịu ngủ trên giường và để

nàng ngủ ở phượng sàng.

Hạ Phẩm Dư hoàn toàn không biết tại sao Tây Lăng Xuyên lại đối xử

với nàng đặc biệt như vậy, thời gian lâu dần, ngài thường vuốt ve mái tóc
nàng rồi lặng đi nhìn nàng. Nàng tự biết bản thân không hề có dung mạo
hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, lại càng không đáng để một người
đàn ông phải quan tâm đến vậy. Trái lại Tây Lăng Xuyên thì cứ như thể đọc
thấu được mọi suy nghĩ của nàng, mỉm cười nói “Nàng chẳng khác nào một
chú chim nhỏ, khiến người ta vô cùng yêu thích.”

Tây Lăng Xuyên đột nhiên ho dữ dội, kéo Hạ Phẩm Dư ra khỏi hồi ức,

nàng vội vã đưa chiếc khăn tay cho ngài. Lần này, chiếc khăn nhanh chóng
dính đầy máu tươi.

Hạ Phẩm Dư sợ đến mức lạc giọng “Hoàng thượng… trước đó khi còn ở

bữa tiệc thưởng nguyệt, ngài vẫn bình thường, tại sao giờ lại thành ra thế
này, tại sao thế…”

Tây Lăng Xuyên ấn nhẹ vào tay nàng rồi mỉm cười nói “Ái phi, không

cần phải vội vã, không sao đâu. Chuyện này sớm muộn gì cũng đến, Kì
Chính nói ta vẫn có thể sống được thêm một vài tháng nữa, cho nên chưa
chết ngay được đâu. Căn bệnh này của ta là di truyền của gia tộc Tây Lăng.
Tất cả những người thuộc gia tộc Tây Lăng đều không trường mệnh, ít con
cháu, nếu không phải chết yểu từ nhỏ thì là đột nhiên bạo bệnh mà qua đời,
hoặc là bị người khác hãm hại hoặc là giống như anh họ ta vậy bị phụ
vương đích thân giết chết. Đến đời ta cũng chỉ có một đứa con nối dõi là
Mật Nhi. Có lẽ đây là báo ứng, gia tộc Tây Lăng chúng ta tà khí quá thịnh.”

Hạ Phẩm Dư có chút bất ngờ khi thấy Tây Lăng Xuyên không còn xưng

là ‘quả nhân’ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.