TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 45

“Nương nương.” Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của

Hoa Thanh Lâm.

Hoa Thanh Lâm thu ánh mắt của mình lại, đứng thẳng người “Mau đi

bắt hai con tiện tì bên trong kia đến cung Vạn Xuân cho bản cung.”

“Nô tì tuân chỉ.”

Quỳ bên ngoài cửa đại điện cung Vạn Xuân, hứng chịu gió rét sương

lạnh suốt một canh giờ, Hạ Phẩm Dư toàn thân run rẩy, ngón tay, bàn chân,
đầu gối đều lạnh giá, tê dại như thể đó không còn là một bộ phận trên cơ thể
mình nữa. Nếu không phải trong lòng có một chút ấm áp xoa dịu, thì e là
lúc này nàng đã biến thành một khối băng lạnh giá.

Trái lại, Hàm Yên dường như đã chẳng thể nào chống chịu thêm nữa, cứ

như vậy mà ngã xuống rồi chìm vào hôn mê bất tỉnh. Nếu cứ tiếp tục quỳ
thế này, e là bản thân nàng cũng sẽ rơi vào thảm cảnh giống như Hàm Yên.
Nhìn cánh cửa đại điện đóng chặt không người hồi đáp, Hạ Phẩm Dư không
dám, cũng không thể lại gần đỡ Hàm Yên dậy, nếu muốn cả hai toàn mạng
thì chỉ còn cách nhẫn nhịn mà thôi.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng phía trong điện đã có động tĩnh, cả

nàng và Hàm Yên đều bị lôi vào bên trong điện.

Hoa Thanh Lâm, Hoa quý phi ngồi trên chính điện, ngắm nghía bộ

móng tay tuyệt đẹp vừa mới làm xong, liếc mắt nhìn xuống Hạ Phẩm Dư
với khuôn mặt trắng bệch không khác gì người chết, nói “Ngươi tên gì?”

“Nô tỳ… Hạ Phẩm Dư… Khấu kiến Hoa phi nương nương.” Đầu gối

của nàng đã không còn cảm giác, Hạ Phẩm Dư cứng đầu nhẫn nhịn, cố
khống chế thân thể, hai tay đặt dưới đất, cúi đầu hành đại lễ.

Đôi mắt Hoa Thanh Lâm vốn dĩ đang nhìn móng tay vừa được sơn sửa,

bỗng liền tia về phía Hạ Phẩm Dư một cách sắc bén, giọng nói cũng theo đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.