TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 44

ngài thà cắn răng chịu đựng chứ quyết không cần đến sự giúp đỡ, thương
hại của một người phụ nữ.

Trước những lời dịu dàng, quan tâm của Hoa Thanh Lâm, ngài thở dài

một hơi, lạnh nhạt lên tiếng “Không có, nương nương không cần phải lo
lắng quá đâu.”

“Ồ, ngài không sao là tốt rồi. Hành Phong, ta…”

“Vi thần vẫn còn chút việc chưa giải quyết xong, nếu nương nương

không còn lời dặn dò quan trọng nào khác, vi thần xin cáo lui.” Tư Hành
Phong nói xong, chẳng nhìn Hoa Thanh Lâm lấy một lần, lướt qua nàng,
nhanh chóng rời khỏi.

“Hành Phong…” Hoa Thanh Lâm ngây người nhìn theo bóng dáng dần

khuất của Tư Hành Phong, trong lòng cực kỳ bức bối.

Sau lễ tế hoa thần năm, sáu năm về trước, Hoa Thanh Lâm vì nhất thời

tức giận, lựa chọn gả đi thật xa, đến tận nước Bạch Hổ. Trước đó, nàng đã
từng tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ còn gặp lại Tầm ca ca mà mình
thầm thương trộm nhớ từ nhỏ nữa, nàng đau lòng rất lâu. Mãi cho tới khi
gặp được Tư Hành Phong, thấy chàng đang chịu khổ, chịu sở ở chốn địa
ngục nhân gian, mà chàng lại có tướng mạo giống Tầm ca ca y đúc, nàng đã
tưởng Tầm ca ca sống lại, và ông trời có lẽ đã thương xót mà bù đắp cho
nàng.

Nhưng khi chứng kiến nụ cười của Tư Hành Phong, nỗi khổ của Tư

Hành Phong, oán hận của Tư Hành Phong, vết thương của Tư Hành Phong,
tất cả mọi chuyển biến tâm lý của chàng đã in sâu trong trái tim nàng, càng
sâu đậm hơn tình cảm năm xưa dành cho Tầm ca ca gấp bội.

Đã gần sáu năm rồi, rốt cuộc đến lúc nào Tư Hành Phong mới thoát khỏi

bóng đen của quá khứ? Tại sao ngài lại cố chấp chọn cho mình phương thức
báo thù bằng chính việc giày vò bản thân đến mức thân tàn ma dại thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.