TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 43

Ngài ngước mắt lạnh lùng nhìn tới, rồi rẽ sang phía khác.

“Hành Phong.” Hoa Thanh Lâm thấy vậy vội ngăn ngài lại, hoang mang

nắm lấy bàn tay ngài, dịu dàng lên tiếng “Ngài vẫn ổn chứ?”

Tư Hành Phong quay đầu nhìn nàng, không đáp, ánh mắt lạnh lùng,

nhanh chóng đẩy bàn tay nàng ra, lạnh lùng mỉm cười đáp “Đã để nương
nương phải bận tâm rồi, tính mệnh vi thần vẫn còn giữ được.”

“Hành phong, chàng biết ta không có ý đó mà, ta…” Hoa Thanh Lâm

thấy Tư Hành Phong lạnh lùng như vậy, nhất thời không biết phải làm thế
nào mới được. Nàng sợ nhất chính là gặp ngài vào buổi sáng mùng sáu
hàng tháng, dù cho ánh nắng tinh mơ ngày hôm ấy có ấm áp, xán lạn
nhường nào cũng chẳng thể khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.

Nỗi thống khổ của ngài, có lẽ cả thế gian này chỉ có mình nàng thấu

hiểu, tất cả những gì có thể cho ngài, giúp ngài, nàng đều tình nguyện, chỉ
hy vọng ngài cảm nhận được tấm lòng của mình, chứ không phải xa cách
muôn trùng như lúc này.

“Hoàng thượng ban thưởng cho vi thần Quỳnh Tương Ngọc Dịch, đó

chính là phúc phận, niềm vinh hạnh của vi thần.” Ngài lạnh lùng mỉm cười,
từ tốn đáp.

“Không, Hành Phong.” Sắc mặt Hoa Thanh Lâm ngày càng trắng bệch,

mím chặt môi rồi lên tiếng “Ta biết ngài đang oán ta, thế nhưng ta thực sự
quan tâm đến ngài, chỉ muốn biết thân thể ngài… ngoại trừ thuốc giải,
người ấy còn bắt ngài dùng thêm thứ thuốc gì nữa không, nếu có, ta muốn
giúp ngài…”

Đúng thế, đôi khi Tây Lăng Xuyên cho ngài uống thuốc giải, đồng thời

sẽ cho thêm một vài loại chất kích thích. Sau khi trải qua kiếp nạn nơi địa
ngục trần gian ấy, ngài đã không còn là tấm thân thuần khiết, thế nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.