TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 41

khỏi. Ai ngờ, đúng lúc ngài đang định bước ra khỏi điện Ngọc Hoa, liền
quay đầu, bước tới trước mặt Hạ Phẩm Dư.

Hạ Phẩm Dư khẽ nắm lấy y phục, cúi đầu, nín thở, không dám động đậy.

Hàm Yên cũng cúi rạp đầu xuống, không dám hít thở, có điều không nhẫn
nhịn được mà ngước mắt lên nhìn vị Hầu gia tính tình thất thường trước
mặt, liền nhận ra ngài đang nhìn chằm chằm vào Hạ Phẩm Dư, trong đôi
mắt ánh lên nét hiếu kì.

Liền sau đó, Tư Hành Phong cất tiếng, thanh âm tuấn nghị, cuốn hút

“Ngươi tên gì?”

Khẽ chớp đôi mi, Hạ Phẩm Dư đưa mắt nhìn xuống đôi ủng thêu hoa

tinh tế, sang trọng trước mặt, từ từ quỳ xuống, cung kính đáp “Hồi bẩm Hầu
gia, nô tì họ Hạ, tên là Phẩm Dư.”

Họ Hạ? Lại là một người họ Hạ? Tư Hành Phong vừa nghe thấy nàng

thốt ra chữ ‘Hạ’ kia, hai bàn tay liền nắm chặt đến mức móng tay cắm sâu
vào lòng bàn tay.

Tư Hành Phong toàn thân bất động, im lặng một lúc lâu.

Hạ Phẩm Dư đưa mắt nhìn xuống đôi ủng, lặng đứng ở đó một hồi lâu

rồi, trực giác mách bảo cho nàng biết, ngài đang nhìn nàng. Nơi ánh mắt có
thể đưa tới vừa hay cho nàng thấy đôi bàn tay đang nắm chặt lại của ngài,
gân xanh nổi rõ, có thể cảm nhận được nộ khí đang dâng trào trong ngài,
giây phút đó, đôi tay nàng bất giác run lên lẩy bẩy.

“Họ Hạ?” Giọng ngài lạnh như băng.

“Dạ phải.” Hạ Phẩm Dư khẽ đáp, càng hạ đầu với thân người thấp hơn.

Không biết quỳ bao lâu, Tư Hành Phong không nói tiếng nào rời khỏi

điện Ngọc Hoa. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng dần biến mất,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.