TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 89

Hạ Phẩm Dư gật đầu rồi đáp “Giữa đêm hôm kia ta nhận được thánh chỉ,

sáng sớm hôm qua thì xuất cung.”

“Xin lỗi cô nương.” Lạc Bảo áy náy nói.

Hạ Phẩm Dư cong miệng mỉm cười “Đây không phải là lỗi của cô

nương.”

Cả căn phòng rộng lớn phút chốc chìm trong im lặng đến đáng sợ.

Lạc Bảo thấy chiếc sáo đặt bên kệ, đột nhiên có phần bồi hồi khi nghĩ

đến mối tình sâu nặng của mình, bất giác không khỏi thất thần.

Đột nhiên, ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa làm bằng gỗ đàn hương được trạm

trổ tinh tế bị ai đó dùng chân đạp mạnh ra, cơn gió lạnh giá bên ngoài xộc
vào, khiến căn phòng trở nên băng giá lại nồng nặc hơi rượu.

Hạ Phẩm Dư kinh ngạc nhìn ra phía ngoài cửa, là Tư Hành Phong. Hai

má ngài đỏ ửng một cách dị thường, bước đi nghiêng ngả, hơi rượu nồng
nặc tản mác khắp phòng nàng đoán chắc hẳn ngài đã uống rất nhiều rượu.
Theo bản năng, nàng đứng dậy định đỡ lấy ngài, ai ngờ, ngài bước nhanh
như một trận cuồng phong, xông thẳng đến phía trước giường, giật lấy
chiếc sáo trong tay nàng, nhìn chằm chằm vào nàng quát lớn “Cút! Mau cút
ra ngoài cho ta.”

“Dạ.” Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, cúi đầu, khuôn mặt bình tĩnh, chậm

rãi khom người nhặt chiếc sáo vừa bị ngài ném xuống đất rồi bước ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng, lúc nàng quay người nhẹ nhàng đóng cánh cửa

lại, nàng nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của ngài vang lên “Hạ Chi Lạc,
ngươi muốn giở trò hòng tìm cách mua lòng người sao? Hưm! Ngươi đừng
có mong chờ ả sẽ ra tay cứu giúp. Bởi lẽ sở dĩ ta chọn ả là bởi vì ả là người
vô tình vô nghĩa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.