TỈNH NGỘ - Trang 137

Quyền Lão Thực tới gần quỳ bên cạnh bồn tắm, nói:
- Thôi thôi, tiểu nhân sở dĩ bán mình, chỉ vì muốn được gần gũi tiểu thơ,
chưa có dịp thổ lộ chân tình. Tiểu thơ đẹp đẽ như vầy, đành liều mà vào,
xin tha tội.
Vừa nói vừa choàng tay ôm nàng.
Ngọc Hương lại mắng:
- Thế này là làm sao? Cả gan thật?
Lời nói rõ ràng là mắng, miệng lại hé mở, cổ ngửa ra sau.
Lão họ Quyền vừa hít hà, vừa đáp:
- Trăm sự cô nương tha tội cho.
Nói rồi hôn miệng Ngọc Hương.
Ngọc Hương muốn mắng thêm vài câu, lại lo thì giờ eo hẹp, lỡ ai thấy, bèn
bảo:
- Ngươi muốn gì? Sao không nói ra? Bộ không thấy chật chội bất tiện sao?
Quyền Lão Thực đáp:
- Dạ dạ. Xin tiểu thư cho tối nay nô tài lại hầu ạ.
Ngọc Hương nói:
- Ban đêm, Như Ý trong nhà, ngươi làm sao mà đi?
Quyền Lão Thực nói:
- Nó ngủ say lắm. Vợ chồng ân ái xong là nó ngủ liền. Có muốn đánh thức,
phải lay gọi mấy chục lần. Ðêm đêm nô tài đi đâu, nó cũng chẳng biết.
Ngọc Hương nói:
- Cứ thử coi!
Quyền Lão Thực thấy nàng ưng thuận, lại mân mê khắp mình nàng từ trên
xuống dưới, ôm mặt hôn hít dăm lần bảy lượt mới trở ra. Lúc lão Quyền đi
gần tới cửa, Ngọc Hương muốn cho chắc nên gọi với theo rằng:
- Có đến thật không? Nếu thật, cửa mới mở, nếu không ta đi ngủ phải cài
cửa đấy!
Quyền Lão Thực nói:
- Xin chớ nghi ngờ. Chỉ xin tiểu thư cứ chờ cho!
Hai người hẹn ước rành rẽ rồi mới chia tay.
Chả mấy chốc trời tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.