Chung Tình mím môi, không vui liếc mắt nhìn Dịch Giản một cái.
“A.” Dịch Giản trầm thấp cười ra tiếng, Chung Tình nghiêng đầu, nhìn
Dịch Giản gần trong gang tấc, đáy mắt mang theo một chút bất đắc dĩ.........
Chăm chú nhìn Dịch Giản một hồi, Chung Tình lúc này mới nhẹ nhàng
bật cười, ghé sát vào bên tai anh, nhẹ giọng nói:“Thiếu tướng, nhiều người
như vậy đều đang nhìn đó, không tốt, xem kịch đi.”
Dịch Giản gật gật đầu, Chung Tình cho rằng anh dựa vào mình, liền
nghiêng mặt qua, tiếp tục chăm chú xem kịch trên sân khấu, long mi của cô
rất dài, chớp chớp thoắt hiện thoắt ẩn vô cùng xinh đẹp.
Dịch Giản vẫn không xem kịch, chỉ chăm chú nhìn cô nghiêng mặt, nhìn
đến có chút mê mẩn.
Chung Tình bị anh nhìn có chút không thoải mái, nhẹ giọng nói:“Kịch
hay như vậy, anh nếu bỏ lỡ, thật quá đáng tiếc.”
Thanh âm Chung Tình rất nhẹ, sợ ảnh hưởng người khác xem kịch, cho
nên môi dán sát bên tai Dịch Giản mà nói, Dịch Giản bị cô thở nhẹ vào tai
khiến đáy lòng ngứa ngáy, chính là cảm thấy cô mỗi một chữ nói ra, đều
cực kỳ dụ hoặc, anh nuốt nước miếng, siết chặt tay cô, hơi dùng lực, như là
muốn đem cô vĩnh viễn đều phải thật sâu lưu lại trước mắt, không cho rời
đi nửa khắc.