Nhưng khi Nicôla Perôt dịch xong câu cuối nói về cái đói trong tim người
Mặt Nhợt, nàng tìm ra con đường của giống người xa lạ này như chồng
nàng đã làm trước
nàng.
"Chính ông ta sợ và ông ta đang tự hỏi mình. Một con người kiêu hùng đã
phải đi bước trước, hai bàn tay đầy quà cáp đem tặng những con người
mình bọc đầy sắt lửa đã đổ bộ xuống các bến bờ của ông ta ... và người ta
buộc ông ta phải căm thù và phải chiến đấu..."
Cuối cùng người trai trẻ có đôi mắt đen láy nàng đã trông thấy khi mới tới,
từ nãy đến giờ vẫn ngồi dưới chân Maxaoa, đã đứng dậy, trao chiếc rìu có
lưỡi bằng thạch anh tù trưởng vừa trao cho, bổ một nhát đánh phập vào lớp
cát đỏ.
Đấy là dấu hiệu bắt đầu một buổi lễ khác. Tất cả mọ người đứng dậy và kéo
nhau ra tận bờ biển. Maxaoa tự đổ nước lạnh lên đầu nhiều lần, rồi cầm lấy
một cái chổi con bằng rơm ngô và một quả bầu đổ đầy nước biển, vừa vẩy
rộng ra chung quanh ông ta và các bạn bè cũ và mới của ông ta vừa lặp đi
lặp lại lời chào của người Anhđiêng:
-"Na pon tou daman asurtati..."
Sau đó mọi người ngồi trên bãi biển để dự tiệc vui.
Chương 38:
Giôphrây đờ Perắc nghĩ tới vị tù trưởng già Maxaoa. Vào lúc ngày tàn,
trong tâm trạng ông, bên cạnh những hài lòng to lớn, có cả nỗi lo lắng
nghiêm trọng.
hình như đặc biệt mỏng manh. Và vì rất băn khoăn về điều đó nên ông hiểu
rõ Đại tù trưởng có ngàn vạn lí do để lao vào một cuộc chiến tranh ác liệt