TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3375

- Nó là đứa bé sau cùng của Macxenlin - Người đẹp đấy. Bà không biết bà
ấy phải không? Tiếc thật!
Phải nhìn bà ấy nạy những con sò!... Chào bà đi, Sêruybanh. Cháu tên là
Sêruybanh .... Cái tên ấy thật hợp với cháu phải không bà? Sao bà lại đến ở
nhà anh em Đơphua những kẻ ti tiện ấy, chứ lại không nghỉ ở nhà
Macxenlin?
- Chúng tôi có ghé nhưng bà ấy đi vắng!
- À! Chúng tôi vào ẩn trong rừng, mang theo cả xoong chảo. Đây là phong
tục cổ xưa của người Pháp xứ Acađi. Hễ thấy có một con tàu biển lạ là
người ta vớ lấy nồi niêu và chạy đi chung bếp núc với người man rợ trong
vài ngày... Thú vị lắm!... Nhưng lần này, tôi hầu như biết chắc là nhận ra
một trong những con tàu của ông đờ Perắc. Vì vậy tôi năn nỉ mọi người
quay về ngay buổi tối ấy.
Ông ta nhìn quanh vẻ bực bội.
- Sao bà lại có thể thông cảm với những con vật hỗn xược ấy? chẳng nhưng
chúng chế giễu tôi, không chịu nạp thuế môn bài và thuế lợi tức, mà bà có
biết không: chúng đã làm tha hóa Alecxang!... Đúng, tha hóa. Nó sẽ trở
thành một con vật giống như chúng nó, ăn bốc, ngủ với bọn đàn bà man
rợ... thật là đau lòng! Tôi sẽ viết thư khiếu nại gửi đi Kêbếch. Tôi sẽ đọc
cho bà nghe trước khi gửi. Thế còn bà ở đây bao lâu?
- Tôi muốn ra đi ngay sáng mai - Angielic đáp, nhưng bị vết thương ở chân
mãi không khỏi. Tôi sợ khó có thể đi yên ổn được mấy dặm.
- Tôi sẽ gửi thuốc cho
bà. Hễ khỏi, mời bà ghé thăm chúng tôi. Macxenlin muốn làm quen với bà.
Rồi bà xem, bà ta là một người đàn bà lạ lùng.

Chương 5:

Angielic không sốt sắng đến thăm bà Macxenlin trứ danh.
Nhưng Vinlơđavray thì giữ đúng lời hứa, gửi thuốc và cao dán tới. Ngay
hôm sau, nàng thấy dễ chịu và nghĩ là phải đến đáp lễ ông thống đốc. Nàng
đi theo con đường nhỏ nối liền hai lãnh địa, Picxaret cùng đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.