TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3415

- Tôi đây, nữ tù nhân của tôi ơi! - Picxaret đột ngột xuất hiện và lên tiếng -
Bà bảo gì.. ?
Nàng ngơ ngác nhìn anh ta. Nàng không còn nhớ vì sao lại gọi anh ta như
vậy. Thân hình cao lớn của anh ta sừng sững. Trên gương mặt sắc da như
màu đất nung, cặp mắt đen và lanh lợi long lanh như hạt huyền.
- Bà đi với tôi vào rừng - Anh ta nói bằng tiếng Abênaki - và dạo bước trên
những con đường rừng... Đấy là thánh đường của trí tuệ.. Những nỗi đau sẽ
dịu bớt...
Picxaret rời nhanh khỏi xóm làng đi về phía bìa rừng và Angielic đi theo
sau. Anh ta đi sâu vào giữa những hàng cây bách cây tùng một màu xám xịt
vì khô hạn. Nhưng ánh sáng những thân cây con chuyển sang màu hung bắt
đầu nổi lên dưới tán rừng. Thỉnh thoảng họ vượt qua những quãng đất rộng
xum xê những bụi lê dại một màu đỏ rực trải rộng như những tấm thảm rực
rỡ chạy dọc bờ biển.
Rồi họ lại đi vào bóng tối rừng rậm. Picxaret bước nhanh nhưng Angielic
theo anh ta không vất vả; trong lòng nàng trỗi dậy một nhu cầu mù quáng:
nhu cầu không đứng lại, vì nếu dừng chân thì làn sóng nàng cảm thấy đập
mạnh vào tim mình - những tiếng đập dữ dội làm nàng không thở được - sẽ
ào tới và làm nàng tan tác.
Tới một khoảnh rừng thưa có thể nhìn thấy biển giữa những hàng thông
màu hung hung, Picxaret dừng lại.
Anh ta ngồi xuống một rễ cây và ngước mắt lên Angielic, quan sát nàng với
một vẻ chế giễu.
Thế là làn sóng cháy bỏng dâng lên trong lòng nàng.
Như bị một cú đánh bất thần, nàng ngã quỳ xuống và rúc đầu vào trong tấm
da gấu màu đen, nàng òa lên những tiếng nức nở nghẹn ngào

Chương 4:

Phụ nữ có quyền được khóc - Picxaret nói với một thái độ nhân hậu khác
thường - Bà cứ khóc đi, bà tù nhân của tôi ạ. Mọi thứ thuốc độc trong tim
bà sẽ được rửa sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.