TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1124

- Không - Vivonne trả lời tỉnh bơ - Vợ anh và anh sống riêng. Bọn anh đã
không gặp nhau một năm nay. , kể từ ngày con yêu tinh ấy định đầu độc anh
để thế chân bằng người tình của ả.
- Phải rồi, em còn nhớ. Em nghe tin này ở trong Triều. - Nàng cười phá lên
- Anh yêu tội nghiệp, quả là kinh khủng, Có thực sự cô ả đầu độc anh
không?
- Anh đã phải ốm lên ốm xuống mãi đấy.
- Thôi chuyện đã qua-nàng dịu dàng nói, khẽ vỗ vào má chàng-vậy ra
những áo choàng này là của các nhân tình của anh, mà theo
lời đồn thì vừa nhiều vừa muôn vẻ. Nhưng mà em phàn nàn làm gì cơ chứ!
Em đi tìm những thứ em cần đây.
Nàng lại cười sằng sặc. Những trò nô giỡn tình ái đã để lại một hương vị
chua cay trên thân thể nàng, và khi nàng đi qua trước mặt chàng, theo bản
năng, chàng dang tay tóm lấy nàng và kéo về phía mình.
Nhưng nàng vùng ra cười vang: "Đừng, thưa tướng quân. Chúng ta đang
vội, chốc nữa chúng ta gặp lại nhau cơ mà".
- Xì! - Chàng nhăn mặt nói - em ạ, trên tàu Galê không thoải mái như em
tưởng đâu.
- Phù! Ta sẽ có đủ cơ hội để thỉnh thoảng hôn nhau. Anh có bao giờ cập bến
ở Địa Trung Hải không? Có phải ở đấy có những dòng nước trong xanh và
những bãi cát mịn màng không?
Chàng thở dài:
- Thôi đừng hỏi nữa! Em đang làm anh điên đầu đây.
Vừa huýt sáo chàng vừa đi bít tất lụa và mặc quần ống túm xatanh xanh, rồi
đến bên cửa buồng tắm. Nàng đã đổ một ít nước ở bình đồng vào bồn cẩm
thạch và té nước vào người.
- Ít ra em cũng cho anh ngắm một tí - Chàng nài nỉ.
Nàng đưa mắt nhìn chàng âu yếm, qua bên vai ướt của mình.
- Anh trẻ quá!
- Không trẻ bằng em, chắc chắn như vậy. Thậm chí anh lớn hơn em ba, bốn
tuổi ấy chứ. Nếu anh nhớ không sai, lần đầu anh gặp em là-đúng rồi, anh
nhớ ra rồi - lúc Đức vua vào Paris. Ngày ấy em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.