TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1450

Xauen bí ẩn và thánh thiện này, nên Côlanh Paturen rất am tường cái vùng
mình sắp đi qua. Chàng biết rõ con đường ngắn nhất, và biết rằng càng lên
cao họ càng an toàn. Kẻ thù duy nhất của họ chính là núi non, cái giá rét
ban đêm, cái nắng gay gắt ban ngày và đói khát. Con người sẽ chẳng quấy
rầy họ, và sư tử cũng hiếm. Chỉ phải đề phòng lợn rừng, nhưng chẳng phải
lo sợ lũ khỉ, linh dương, nhím; ngược lại, chúng là nguồn thực phẩm dồi
dào.
Côlanh giữ lại khẩu súng cùng một số đạn, cả chỗ lương khô bọn chúng cất
bên ngựa, và mấy tấm áo choàng dày chống rét.
- Chỉ mấy hôm nữa thôi là đến
Xơta.
- Mấy hôm? - Angielic hỏi.
Côlanh thận trọng không trả lời cụ thể. Làm sao mà biết được! Gặp may thì
mười lăm ngày, nếu bất hạnh...
Bất hạnh đã ập đến vào một buổi trưa khi họ đi qua những mỏm đá nóng
bỏng. Nhân đi đến một lối ngoặt, ngồi xuống một phiến đá. Nàng không
muốn cho Côlanh nom thấy sự yếu đuối của nàng, vì chàng luôn luôn khen
nàng, là một lữ hành không hề mỏi mệt. Thực ra nàng không thể nào bền bỉ
bằng chàng. Chàng không bao giờ mệt. Nếu không có nàng, chắc chàng có
thể đi suốt ngày đêm chỉ dừng chân một tiếng đồng hồ.
Đang ngồi thở, Angielic bỗng thấy đau nhói ở chân trái, vội cúi xuống thì
nhìn thấy một con rắn đang trườn rất nhanh qua các kẽ đá.
"Mình bị rắn cắn rồi"
Nàng sực nhớ câu nói hầu như đã quên bẵng "Người đàn bà đã bị rắn cắn và
chết rồi" mà hai chàng người Veneria và Basque đã nói trước khi chết. Dĩ
vãng đã nhìn thấy trước hiện tại, nhưng thời gian không tồn tại, và cái gì đã
định trước sẽ không thay đổi được!
Theo bản năng nàng cởi dây lưng ra buộc chặt dưới đầu gối, người lạnh
toát.
"Côlanh Paturen sẽ nói gì đây? Chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta về
chuyện này. Mình không đi được nữa rồi. Mình sắp chết"..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.