TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1475

phụ ăn
mặc cực kỳ lộng lẫy đang tựa vào ban công nhìn xuống. Cuối cùng nàng
thốt lên thành tiếng.
- Cửa mở kìa. Lên nhanh nào!
Hai bàn tay cầm quạt lạnh buốt. Khi nàng quay trở lại phòng chàng đã đứng
ở khuôn cửa, chàng khác hẳn hình ảnh nàng ôm ấp bấy lâu nay, đến nỗi
nàng phải nhìn vào hai bàn tay đầy sẹo mới thực sự nhận ra chàng. Một cái
gì đó đã kết thúc. Nàng không biết rõ cái gì. Nhưng nàng không còn xưng
hô quá thân mật với chàng được nữa.
- Anh có khỏe không, anh Côlanh? - Nàng khẽ hỏi.
- Khỏe. Chắc bà cũng thế.
Đôi mắt xanh của chàng đang trân trân nhìn nàng với cái nhìn sắc nhọn
nàng đã từng biết rõ, Côlanh Paturen, vua của nô lệ.
Chàng nhìn thấy sợi dây chuyền vàng quanh cổ nàng, đầu tóc tuyệt mỹ của
nàng, những lớp váy rộng quanh eo nàng, và chiếc quạt cầm ở tay.
- Anh đi đâu mà mang bao tải trên vai thế? - Nàng hỏi để phá tan sự im
lặng.
- Đi về bến tàu. Hôm nay tôi đáp tàu Bonaventure, một tàu buôn, đi đến
miền Đông Âu.
Angielic cảm thấy mặt trắng nhợt.
- Anh đi xa.. mà không nói với tôi một lời từ biệt?
Côlanh Paturen thở dài rất sâu, đôi mắt chàng lạnh lùng.
- Tôi là Côlanh Paturen quê ở Saint - Veley en Caux - chàng nói - còn bà là
một bà quý tộc, một bà hầu tước,
hình như thế, quả phụ của một Thống chế nước Pháp. Và Vua Pháp đã cử
một chiếc tàu đi tìm bà. Có đúng thế không?
- Vâng, đúng thế, nàng lắp bắp - nhưng đó không phải là một lý do để anh
ra đi không nói lời từ biệt với tôi.
- Đã một thời đó có thể là một lý do rất tốt - chàng ôn tồn nói - Đã một thời,
khi bà đang ngủ - chàng thủ thỉ - Tôi vẫn nhìn bà và nói: "Cô gái bé bỏng
này, ta chẳng biết gì về nàng, và nàng hầu như chẳng biết gì hơn về ta. Việc
hai đứa cùng là nô lệ Cơ đốc ở Berbary là điều duy nhất đã đưa hai đứa lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.