TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1567

Y hêt nhìn lưỡi dao sáng loá lại nhìn những tròng mắt cũng không kém
phần sáng loá của những người đang cầm dao trên tay.
- ... Thôi nào! Thôi nào... chúng ta chưa hiểu nhau...
Sau đó y quay lại và thấy đám gia nô đã đứng chật một góc tối trong phòng
và chắn ngang cửa ra vào, Mambơrăng với thanh gươm tuốt trần, các nội
bộc, hành bộc kẻ gậy gộc, kẻ tay dao và cả gã đầu bếp Lanh Poaru đội chiếc
mũ vải trắng và người nấu bếp, tất cả đều vũ trang bằng que xiên và những
thứ nhọn nhất.
- Ngài đến đây có việc gì thưa ngài đại uý - lão giám mã hỏi với giọng rõ
ràng là đe đoạ.
Môngtađua nhìn về phía cửa sổ đang mở, rồi nhìn về hướng cửa ra vào.
Chúng nó kéo đến đây làm gì mà con mắt đứa nào đứa nấy trông man rợ
như vậy?
- Cút mẹ chúng mày đi! - Y quát lớn.
- Chúng tôi chỉ làm theo mệnh
lệnh của lệnh bà phu nhân chúng tôi mà thôi, thưa ngài - Manbơrăng trả lời
mỉa mai.
Ém nhẹ như bước chân sói, La Viôlét lần đến bên cửa sổ và đóng chặt lại.
Môngtađua không có thể kêu ai được nữa. Y có thể bị ám sát ngay ở đây,
bằng vài nhát gươm hoặc vài mũi xiên nhọn. Lính tráng của y đóng quân dã
ngoại ở phía ngoài mà cũng chỉ bốn tên ở lại trong phạm vi nhà này còn tất
cả đều đã bị đưa đến một làng được báo đồng là có những toán người tin
lành.
Hai thái dương của y ướt đẫm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống những
ngấn cổ đỏ tía vì sung huyết. Do phản ứng của con nhà võ, y đưa tay lên
đốc kiếm, quyết một phen sống mái.
- Thôi, để cho ông ta đi - Angêlic nói với gia nhân của nàng. Rồi với nụ
cười lạnh như băng, nàng nói:
- Đại uý Môngtađua là khách của tôi... Nếu ông ta xử sự một cách lịch sự
thì ông ta sẽ không gặp điều bất hạnh dưới mái nhà của tôi đâu.
Y đi ra, vẻ nghi ngại và hoang mang. Y gọi hết binh sĩ vào lâu đài vì cảm
thấy không an toàn ở nơi tận cùng của cái thái ấp heo hút này... Một ổ cướp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.