TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1711

lên: xuống thuyền. Đối với nàng chỉ còn biển cả là đáng tin cậy, là bạn đồng
mưu niềm nở mà thôi.
Đến ngày thứ ba, những người đàn ông đói khát và rách rưới chạy vào rừng
báo là có một đoàn thương nhân đang tới gần. Họ từ Manbơrăng đến và
đem theo lúa mì cùng rượu vang. Kể có hàng mấy tháng nay chưa trôgn
thấy các thứ đó. Những người khác vì muốn đuổi theo ngay lập tức đã
nhanh chóng thu thập khí giới của họ lại nào gươm dài, nào kiếm ngắn nào
gậy gộc. Họ chẳng còn thuốc súng cũng chẳng còn đạn cho các khẩu súng
trường.
- Đừng làm như vậy, tôi van các
anh - Angêlic van xin họ. Các anh sẽ làm cho bọn hiến binh chú ý đến các
anh thôi. Rồi họ sẽ lục soát các khu rừng này...
- Còn phải sống chứ, người chỉ huy lầu bầu.
Giữa những cây rừng thưa thớt người ta đã nghe thấy tiếng nhạc của những
con la và tiếng cót két của các cỗ xe. Rồi những tiếng kêu nổi lên cùng
những tiếng gươm khuơ chan chát.
Bây giờ Angêlic không còn biết là mình phải gửi mình cho vị thánh nào
đây. Dầu sao cũng phải ngăn lại không cho những người đang bị săn lùng
kia đi đến hành động cướp bóc để rồi lại đưa đường cho bọn lính dõng và
lính đoan vào nơi rút lui của mình. Nhưng than ôi! Nàng chỉ mới quen biết
họ và chẳng có quyền gì đối với họ nữa. Nàng buộc Ônôrin vào một góc
cây rồi chạy vào nơi người ta đang đánh nhau. Nếu mà cứu được những
mạng sống con người, dàn xếp được với các thương gia...
Nhưng những người này đáng ra là phải hoảng loạn thì ngay từ khi cuộc tấn
công bắt đầu đã hối hả tổ chức tự vệ. Nhiều người bị thương nằm la liệt trên
đường đi.
Angêlic mon men đến tận chỗ người chỉ huy đám thợ làm muối già danh
đang ở phía sau một bụi rậm.
- Rút lui đi - nàng van xin.
- Bây giờ thì quá muộn mất rồi.
Chúng tôi cần hàng của chúng và nhất là bộ "da" của chúng để chúng khỏi
nói ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.