TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2002

chắc chắn còn nhiều người khác nữa. Ngần ấy tháng năm dài đằng đẵng trôi
qua... nàng đã sống: cho chàng, cho nàng. Không ai có thể đòi hỏi nàng
phải xóa đi. Ông đưa tay sờ cằm với vẻ lơ đãng. - Bà bạn thân mến ạ, bà
phải thừa nhận là tình thế rắc rối đấy. Lẽ nào ông vẫn cứ có thể tiếp tục mỉa
mai trong khi nàng gần như không đứng vững nổi nưẵ vì trái tim đau nhói. -
Càng muốn làm sáng tỏ, tôi thấy rằng tình thế càng tối tăm hơn... Tất cả đều
ngăn cách chúng ta. - Đi, mẹ đi! Vậy thì đi đi mẹ- Ônôrin vừa nhắc lại vừa
kéo váy mẹ. - Chắc chắn bà không muốn kéo dài thêm nữa sự gần gũi, như
bà đã thấy trong vài tiếng đồng hồ vừa qua, là rất xa lạ với ý tưởng của bà,
một ý tưởng đã hoàn toàn thuộc về người khác... - Đi, mẹ! - Ôi, im đi! -
Angiêlic nói, có cảm tưởng như đầu mình sắp vỡ ra. - Về phần tôi... Ông
ném một cái nhìn hoài nghi ra xung quanh, quan sát kỹ căn phòng mà ông
lấy làm thích thú vì đã tập hợp được những đồ đạc có giá trị, những dụng cụ
chọn lọc, cách bài trí không đơn điệu, công phu nom rất kỳ thú, căn phòng
không có chỗ cho Angiêlic. - Tôi là con hải bằng già quen sống cô đơn. Trừ
một vài năm của cuộc sống vợ chồng ngắn ngủi ngày xưa bên bà. Trong đời
tôi, đàn bà bao giờ cũng chỉ đóng một vai phụ. Có thể bà
sẽ lấy làm mừng khi biết điều đó. Nhưng quả thật điều đó tạo ra những kỳ
thú mà tôi chẳng phải bắt mình đi tìm trong niềm vui xác thịt của một người
chồng mẫu mực. Con tàu này không lấy gì làm rộng rãi, các căn phòng của
riêng tôi cũng có hạn... Tôi đề nghị với bà thế này: trong suốt thời gian của
cuộc hành trình chúng ta hãy nhặt lấy những quân bài đã đánh xuống và coi
như một ván hòa. - Hòa? - Hãy giữ nguyên vị trí tôn kính của chúng ta. Bà
cứ là bà Angiêlic giữa đám bạn bè của bà... và tôi, tôi cứ ở ... chỗ tôi. Như
thế tức là ông từ bỏ nàng, đẩy nàng đi. - Và thêm nữa là ông sẽ không đòi
hỏi tôi phải quên đi những gì ông vừa phát hiện với tôi chứ? - nàng nói với
vẻ chua chát. - Quên à? Không. Nhưng trong bất cứ trường hợp nào cũng
chớ có tiết lộ. - Đi mẹ - Ônôrin vừa nhắc vừa kéo nàng đi về phía cửa. -
Quả thật, càng ngẫm nghĩ tôi càng thấy chẳng có lợi gì nếu để các bạn bà
biết rằng vào một thời gian xa xôi nào đó bà đã từng là vợ tôi. Họ sẽ nghĩ
rằng bà là tòng phạm của tôi. - Tòng phạm của ông? Về cái gì mới được
chứ? Ông không trả lời, vẻ mặt trầm ngâm, trên vầng trán gồ lên một vết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.