tức cười biết bao!
Thôi được ông sẽ ra đi. Ông sẽ rời Địa Trung Hải đi xa, không phải vì cam
kết với Mede - Moóctơ, mà vì ông chợt nhận thấy mình vẫn lạc lõng giữa
những
con người trong nhiều năm đã giúp mình làm lại cuộc đời.
Vậy thì ông sẽ đi tìm lại Canto, rồi sau đó sẽ dong buồm đi sang phía Tây,
đi tới những lục địa mới. Từ bỏ cả một khối tài sản đã lại trở nên khổng lồ,
ông sẽ bỏ lại phía sau lưng hai nền văn minh đã bị ô nhiễm đối chọi với
nhau vì cùng bị thúc đẩy bởi sự cuồng tín, khiến cho cả hai đều giống nhau
ở sự thái quá và tính không khoan nhượng.
Ông đã chán ngấy cuộc đấu tranh ấy, mà tính vô bổ đã quá hiển nhiên.
Perắc cưỡng lại ý muốn lao về vùng sa mạc để tìm kiếm một nấm mồ tội
nghiệp: sẽ là một hành động điên rồ nữa, chẳng thể mang lại cái gì khác
ngoài sự tuyệt vọng. Mọi cái chỉ là hư không?
Những người nô lệ kia, những kẻ cùng chạy trốn với nàng đều đã chết rồi.
ông cảm thấy cả nàng cũng đã tan biến trong khoảng mênh mông dưới ánh
nắng mặt trời tàn bạo, nó làm tiêu tan mọi ý nghĩ và làm nảy sinh những ảo
ảnh.
Số mệnh sau khi đã ngăn cách hai vợ chồng ông, lại đã luôn luôn cản trở
không để hai người đoàn tụ: điều ấy ắt hẳn phải có một ý nghĩa nào đó. Ý
nghĩa gì vậy?..
Cuối cùng, một con người mạnh mẽ như ông mà không đủ lòng can đảm,
không đủ sự nhẫn nhục để đi tìm một điều bí mật mà chỉ tương lai mới có
thể
làm sáng tỏ được...
*
**
Sau khi đã gặp lại con trai ở Palecmo, Perắc cám ơn trời đã để lại đứa con
ấy cho mình: sự có mặt của Canto kéo ông ra khỏi những day dứt sâu xa mà
lần này ông phải vất vả lắm mới vượt qua được.
Khi con tàu của ông ra khỏi eo biển Gibranta đi vào đại dương và rẽ sóng
tiến theo hướng châu Mỹ, ông chỉ còn giữ lại cho mình con tàu Hải bằng