trang sức lộng lẫy mà mình không dám cảm tạ chàng. Thế có lạ không?...
Bao giờ chàng cũng làm mình sờ sợ. Phải chăng vì chàng khác xa những
người đàn ông khác?... Hay vì mình cảm thấy yếu ớt trước mặt chàng?...
Mình rất sợ bị kẻ khác chế ngự. Nhưng chàng chế ngự mình thì có sao?
Mình là đàn bà.. mình là vợ chàng kia mà".
Quan hệ hôn nhân tuy trói buộc hai người nhưng cho phép họ tìm gặp nhau.
Mặc dù bá tước đờ Perắc bảo nàng phản bội, chàng vẫn không thể hoàn
toàn bỏ mặc người đàn bà vốn là vợ mình. Chàng đã từng lao tới cứu nàng
ở Canđi và khi được Osman Feraji báo cho biết chàng đã lên đường đi
Micơnedơ ngay tức khắc. Cũng
chính để cứu nàng mà chàng đã đến La Rôsen.
Angielic giật nảy mình. Bây giờ thì nàng biết chắc không phải ngẫu nhiên
mà bá tước đờ Perắc đến dưới thành La Rôsen. Chàng biết nàng đang ở
trong thành phố. Ai đã báo cho chàng hay?... Nàng đặt ra nhiều giả thuyết
nhưng dừng lại ở giả thuyết có phần đích xác nhất: những lời tán gẫu với
tay Rôsa. Ở các hải cảng lớn hướng cả về phương Đông lẫn phương Tây
này, tin tức nào cũng dễ dàng lan truyền đi cả.
"Bao giờ chàng cũng tìm cách giúp mình khi biết mình gặp khó khăn. Như
vậy là chàng vẫn thiết tha tới mình còn mình thì chỉ gây cho chàng toàn
những điều phiền muộn..."
- Mẹ ơi, mẹ đang run như khi mẹ nằm mơ ấy mẹ ạ - Ônôrin nói giọng trách
móc.
Cô bé hoàn toàn có vẻ không bằng lòng.
- Con không thể nào hiểu được đâu - Angielic đáp - Tuyệt diệu con ạ!...
Ônôrin bĩu môi để tỏ rõ nó không đồng ý, Angielic vuốt ve làn tóc đỏ hoe
của nó với một nỗi ân hận âm thầm. Ônôrin luôn luôn đoán biết hễ mọi việc
ổn thỏa giữa Người đàn ông đen và mẹ nó là sự an ủi của nó sẽ bị đe dọa.
Mẹ nó sẽ quên nó đi hoặc sẽ đau khổ về sự có mặt của nó... Vì sao vậy?
- Con đừng sợ gì cả - Angielic thì thầm - Mẹ không rời khỏi con đâu, con
của mẹ ạ, chừng nào con còn cần đến mẹ. Mẹ không thể để con không có
mẹ đâu.