Trong căn nhà của Cơrâulê, tiện nghi khá hơn, còn có chỗ cho bà vợ ông
luật sư và mấy đứa con nhỏ nhất của bà ta, vợ người thợ làm bánh mì và
những đứa
con của Bécnơ.
- Người đen kìa - Ônôrin nói.
Nó nói thêm với một nụ cười tươi rói.
- Con thích Người đen lắm.
Lời tuyên bố làm cho Angielic mất một lúc để nhận dạng xem là Người đen
nào đây.
Nàng hoang mang khi trông thấy chàng, nhất là sau khi chào mọi người,
chàng đến gần nàng và nói oang oang.
- Tôi đi tìm bà, thưa bà...
- Tìm tôi?
- Vâng, tìm bà. Thật kỳ cục. Khi bà đang ở trên tàu thủy của tôi, ít ra thì tôi
cũng còn biết được là tìm bà ở đâu nhưng bấy giờ bà đã có cả một châu lục
để sử dụng rồi thì tìm được bà quả là không dễ.
Nàng cười nhưng nhìn chàng với con mắt đăm chiêu.
- Tôi có nên hiểu là bà muốn có tôi ở bên cạnh không?
- Anh còn nghi ngờ điều đó ư? Có phải là em đã khẳng định với anh rồi đó
sao?
Angielic quay đầu đi. Nàng đưa Ônôrin ra khỏi thùng tắm và quấn nó vào
trong một chiếc chăn.
- Em chiếm rất ít chỗ trong cuộc sống của anh - nàng nói khẽ - Em chẳng
đáng là bao, em luôn luôn chẳng đáng là bao. Em chẳng biết gì về anh, về
cuộc sống quá khứ của anh, về cuộc sống hiện nay của anh. Anh giấu em
bao nhiêu chuyện. Anh còn chối nữa không nào?
- Không. Ang bao giờ cũng ít nhiều là kẻ lừa phỉnh. Em đã làm cho anh trở
thành như thế. May thay. Đại tù trưởng đã khẳng định em là sinh linh trong
sáng nhất trong
tất cả các sinh linh. Anh tự hỏi không biết sự sáng suốt của ông ta có bị
đánh lừa bởi một quyền lực khác mà nhiều người đã gục ngã không... Em
nghĩ gì về ông ta?