TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2352

Không nhúc nhích, nàng ngắm nhìn Perắc. Trò chuyện xong với các thủ
lĩnh Môpuntúc ông giương ống nhòm quan sát các vùng chung quanh. Rồi
ông xếp ống nhòm lại , trao trả Malaprat và quay lại với Angiêlic.
Perắc cầm lấy đôi tay nàng nâng lên môi hôn nhẹ vào hai lòng bàn tay nàng
thật nhanh, kèm theo cái nhìn đồng lõa của đôi mắt sáng rực nồng nàn đột
nhiên nhuốm một vẻ dịu dàng khác thường:
- Đôi bàn tay xinh đẹp này có vẻ đỡ bị xây xát hơn hôm qua. Phải chăng
con ngựa của em đã dễ bảo hơn?
- Đúng thế, nó đã thuần dần.
- Chính vì anh biết rõ sức lực của em nên mới giao nó cho em. Chỉ mình em
mới đủ sức điều khiển được nó. Con ngựa mà anh trị cũng cùng một giống
với con ngựa cái này. Còn hai con ngựa khác cũng là giống ngựa Anh.
Những con còn lại đều là giống Mêhicô.
- Đây có phải là xứ sở dành cho đàn ngựa đâu? - Angiêlic lộ vẻ sợ hãi.
- Đất này sẽ phải trở thành một xứ sở như vậy. Ở nơi nào con người phải
sinh sống ở nơi đó con ngựa phải đi tới. Đó là một nguyên tắc của nền văn
minh được hình thành đã lâu: những người Hung nô đi đâu mà chẳng đem
ngựa tới. Alêchxăng
Đại đế chẳng phải đã chinh phục Ấn Độ trên lưng ngựa sao? Thế còn những
người Ả rập đã tràn đến châu Phi như thế nào?
Perắc lấy ra một khẩu súng lục và nạp đạn: đôi bàn tay quý tộc của ông thao
tác nhanh nhẹn và chính xác nhờ một thói quen lâu năm. Ông nói:
- Ở những vùng này, vũ khí của ta nên luôn luôn sẵn sàng nhả đạn được thì
tốt hơn.
- Em thấy là vùng này hết sức vắng người kia mà, còn các thú dữ có gặp
đoàn chúng ta chắc chúng sẽ bỏ chạy chứ đâu dám tiến công?
- Không chỉ có thú dữ thôi đâu, mà những vùng hoang mạc này rất hay
đánh lừa người.
Ông chuyển sáng một ý khác:
- Trong số mười con ngựa ta mang tới từ Đại tây dương, không có con nào
chết dọc đường. Thế đã là một thắng lợi rồi và ta cũng phải tự cho rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.