TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2353

cuộc đi này mà trót lọt là hạnh phúc lớn lắm. Chưa từng có ai dám liều lĩnh
như ta đi đường bộ chứ không đi đường sông.
- Em biết, Nicôlai Perốt đã nói cho em biết rồi. Nicôla cũng bảo em rằng
không phải là những người Da đỏ đi hộ vệ đoàn ta mà chính chúng ta đi hộ
vệ họ.
- Đúng đấy, những người Mêtalắc rất lo sợ gặp phải đám người Irôqua vì
những toán lính chiến của bộ lạc này vẫn luôn luôn lảng vảng quanh những
vùng họ ở
trong mùa hè. Vì thế họ đã xi đi cùng để được những tay súng của ta che
chở, và đổi lại họ đành lòng chấp nhận sẽ mang đỡ ta một ít hành lý. Vả lại
những hành lý này đều do đám phụ nữ họ mang, đội cả. Châu Mỹ khác với
châu Phi mà em đã quen, ở đó có nhan nhản những nô lệ. Ở đây, người da
trắng chỉ có một mình, vừa là ông chủ, vừa là đầy tớ duy nhất của mình.
- Thế nhưng cũng có những nô lệ da đen trong các thuộc địa Anh ở miền
Nam chứ?
- Nhưng ở miền Bắc thì không có nô lệ. Cũng chính vì vậy mà anh đã chọn
miền bắc làm nơi lập nghiệp... Hơn nữa ở miền bắc này còn có những mỏ
vàng, mỏ bạc. Ở đây phải biết tự túc không nhờ cậy vào đám đầy tớ, nô lệ.
Bởi vì người Da đỏ muốn coi họ như thế nào thì tủy, nhưng không thể sử
dụng họ như người nông nô, ép buộc họ lao động họ sẽ chết.
Angiêlic mạnh dạn lại gần Perắc chạm tay vào tay áo chồng, và áp má sát
vào vai ông một lúc. Trước mắt những người dưới quyền chồng nàng, nàng
ngại ngần bộc lộ sự âu yếm của mình.
- Em nóng lòng được thấy anh dành chút ít thì giờ riêng cho em. Em chỉ lo
rằng nếu em ngủ ở xa anh em sẽ lại mất anh một lần nữa. Khi nào chúng
mình mới đến
được Catarung?
- Có lẽ sắp đến rồi... Cũng có thể không bao giờ đến!
Nàng vội hỏi:
- Anh sợ điều gì chăng?
- Không có gì đâu, em yêu ạ! Chỉ là thói nghi ngờ đã có từ lâu. Anh chỉ tin
chắc mình đến được Catarung sau khi đã đẩy được cổng rào doanh trại và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.