TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2688

Đúng lúc đó, Angielic có cảm giác như nghe có tiếng gọi, có tiếng gọi nàng,
át cả tiếng hát đồng ca những điệp khúc, tiếng đàn ghita và tiếng láy đi láy
lại của chiếc đàn vien có tiếng hơi rin rít mà bà Giônax đang chơi.
- Cứu với! Cứu với!
Nhưng thực chất thì điều đó không thể có được, và Angielic bỗng hiểu ngay
rằng nàng nghe thấy tiếng gọi đó theo linh tính của mình. Gần
như cùng một lúc, nàng tưởng như nghe thấy ai gõ cửa.
Nàng đứng phắt dậy.
- Em làm sao thế? - Giôphrây đờ Perắc hỏi nàng và giữ tay vợ lại, ông ngạc
nhiên vì hành động bất ngờ của vợ.
- Có người gõ cửa.
- Gõ cửa ư!.. Chắc em mê ngủ rồi, em yêu ạ.
Những người đang hát ngừng bặt và quay sang nhìn vợ chồng bá tước.
- Có chuyện gì thế ạ?
- Có người gõ cửa.
- Gõ cửa? - Nicôla Perôt cười ầm nhạo báng. Anh ta không có thói quen này
song chếnh choáng vì hơi men nên không ai buồn chấp - Đêm tối thế này, ai
còn đến gõ cửa nhà chúng ta được nhỉ? Họa chỉ có ma hay những người
Pháp của Canada mới dám lang thang ở ngoài trời trong thời tiết như thế
này?
Rồi họ bỗng im bặt, nhìn nhau, mắt hoang mang. Ma!.. Họ bỗng cảm thấy
mình là những con người đơn độc, bị chôn vùi trong tuyết, trong lạnh lẽo
của mùa đông, giống như dưới một kẽ nứt.
Cái vòng băng giá cứ điên cuồng xiết chặt lấy họ và giờ đây, lửa đang tàn
dần đi, họ bắt đầu tưởng tượng ra cái lạnh chết chóc đang luồn lách qua các
kẽ hở nhỏ nhất để lọt vào, rồi họ nghe thấy tiếng rít êm ê, đều đều của gió
bấc đang làm vỡ rạn mặt băng tuyết ở ngoài và bao trùm quanh họ như một
điệp khúc báo điềm gở.
Họ biết vào mùa này, không ai dám liều tới chỗ họ nữa. Vậy ai có thể đến
gõ cửa trong cái đêm giá lạnh, giông bão này?
Hồn ma ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.