TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2706

ngang các thứ tạp nham. Angielic chỉ nhận ra ba thổ dân đang nằm co quắp
quanh lò lửa và ngay lập tức, nàng thấy họ câm lặng một cách lạ lùng.
- Bà có thấy gì không? - Ông già nói, giọng lầu bầu.
- Không, đúng là tôi chẳng nhìn thấy gì cả - vừa nói Angielic vừa bật ho vì
khói.
- Bà chịu khó một chút, tôi sẽ nhóm bếp..
Ông ta loay hoay đánh vật với chiếc đèn nhỏ bằng sừng.
Angielic lo ngại nhìn mấy người thổ dân nằm dài, mình phủ kín chăn.
- Họ làm sao vậy? Họ chết rồi à?
- Không, thậm chí còn tệ hơn là khác!
Cuối cùng ông ta cũng thắp được đèn:
Macôlê thẳng tay tóm một miếng da lột trên đầu của một trong ba thổ dân
và dựng đầu lên, quay mặt người đó về phía ánh sáng chói của ngọn đèn..
Người thổ dân mặc cho ông ta làm, bất động, vô tri vô giác. Hơi thở nóng
bỏng thoát ra từ cái miệng thễu xuống và khô cong vì sốt, môi màu tím tái.
Da mặt anh ta xám ngoét, đỏ bẫm và dày những nốt đỏ.
- Bệnh đậu mùa!... Macôlê nói.
Nỗi khiếp sợ từ xa xưa đối với căn bệnh khủng khiếp hiện lên trên cái
miệng méo xệch và trong ánh ánh mắt lóe lên dưới
hàng lông mày rậm rạp của ông già.
Bệnh đậu mùa!.. Căn bệnh khủng khiếp!..
Angielic cảm thấy lạnh toát xương sống. Nàng không thốt lên được lời nào.
Nàng quay sang Elôi Macôlê, đôi mắt to lạc hẳn đi và họ im lặng nhìn nhau,
đứng như chôn chân xuống đất.
Cuối cùng, ông già thì thầm.
- Đây chính là lý do giải thích tại sao họ bị quị xuống trong tuyết vào đêm
hôm trước. Họ đã bị mắc bệnh trước đó.
- Liệu điều gì sẽ xảy ra? - Nàng hỏi trong hơi thở.
- Họ sẽ chết hết. Thổ dân ở đây không chịu đựng được căn bệnh khốn khiếp
này đâu... Còn chúng ta... Chúng ta cũng sẽ chết thôi.. Tất nhiên không phải
là chết cả. Người ta có thể qua được song mặt sẽ rỗ như tổ ong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.