TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2717

Chương 4:


Người sống trong trại Vapaxu bình tĩnh tiếp nhận tin về tai họa ập xuống
đầu họ. Tin vào thuyết định mệnh, nhiều người trong bọn họ là những con
chiên ngoan đạo, cam chịu trước ý muốn của Chúa.
Angielic không có tư tưởng cam chịu đó. Nàng yêu cuộc sống tha thiết và
mạnh mẽ, nhất là từ khi nàng cảm thấy hình như mình mới biết được sự
tuyệt diệu
của nó.
Và nàng không muốn rằng Ônôrin hay các con trai của mình không được
nếm thứ quả tuyệt với ấy khi còn đang trong độ hoa niên. Để cho trẻ con
hay người lớn chết là một tội ác và nàng tự cảm thấy có trách nhiệm về việc
đó. "Chính vì vậy mà người ta lấy sự sống và cái chết là người bạn đường,
cả hai đều có tầm quan trọng của nó. Không nên sợ chết".
Ai đã nói với nàng những lời cao thượng ấy nhỉ? Côlanh Paturen, vua của
những người nô lệ ở Micơnê, một người xứ Noocmngđi, một thủy thủ bình
thường, cũng cùng một giống loài với những người ở đây, những người
được tập hợp lại trên mảnh đất xa lạ này và đang bị đông giá cầm tù..
Khi Perắc quyết định thức đêm để canh nhà quý tộc lâm bệnh, Angielic
không còn lo sợ cho ông nữa. nàng cảm thấy chồng mình không thể bị đậu
mùa đánh gục được.
Đến ngày thứ tám, người thổ dân cuối cùng chết nốt, sốt nóng và toàn thân
đầy những vết đỏ.
Nhưng vẫn không thấy mụn mủ.
Sáng sớm hôm sau, khi tới thay gác cho Clôvix, Angielic phát hiện thấy anh
ta gần như bất tỉnh, hơi thở hổn hển, mặt đỏ tưng bừng như sắt nung và
cũng đau đớn không kém gì ông bá tước.
Angielic chăm chú quan sát anh ta một lúc lâu, rồi nàng quỳ thụp xuống reo
lên: "Ơn Chúa lòng lành".
Clôvix sau này còn giận nàng mãi vì tiếng reo ấy. Ai muốn nói gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.