TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 307

Mãi Đức vua mới nói:
- Phu nhân, tôi không còn nhận ra bà. Chẳng hay, bà còn tấm áo dài dát
vàng tuyệt vời bà đã mặc ở Xanh Giăng đờ Lui nữa không?
- Tâu Hoàng thượng, không ạ, thật chẳng may! Tôi xấu hổ phải yết kiến bệ
hạ với tấm áo xuềnh xoàng bạc màu này. Nhưng tôi chỉ còn lại một tấm áo
dài này thôi ạ. Chắc Hoàng thượng thừa biết rằng tất cả tài sản của tôi đều
đã bị niêm phong.
Khuôn mặt Đức vua đanh lại. Rồi bỗng nghĩ lại, Ngài mỉm cười:
- Phu nhân đã đi thẳng vào vấn đề. Nhưng dù sao như vậy là bà đúng. Bà
làm cho tôi nhớ lại
thì giờ của một ông Vua là có hạn, ông ta không thể lãng phí vì chuyện
không đâu. Dù sao, phu nhân cũng hơi nghiêm nghị đấy.
Đôi má xanh của nàng ửng đỏ, và người thiếu phụ mỉm cười ngượng nghịu.
- Tâu Hoàng thượng, tôi đâu dám nhắc đến bao nhiêu trọng trách ngài phải
đảm đương. Tôi chỉ trả lời câu hỏi Ngài đặt ra mà thôi. Tôi sợ Ngài sẽ vì tôi
cẩu thả nên mới ra mắt Đức vua với tấm áo sờn và đồ trang sức xoàng xĩnh
thế này.
- Tôi không ra lệnh tịch thu những tài sản riêng của bà. Hơn nữa, tôi đã
nhắc nhở họ là phải để cho Phu nhân Perắc được tự do và không bị quấy rầy
bằng bất cứ cách nào.
- Tôi vô cùng biết ơn Hoàng thượng đã quan tâm đến cá nhân tôi, - Angiêlic
nói và khuỵu chân xuống - Nhưng tôi không có tài sản riêng nào. Và vì vội
vàng muốn biết rõ chồng tôi số phận ra sao, nên khi đi Paris tôi đã không
mang theo gì, ngoài quần áo và chút ít tư trang. Nhưng tâu bệ hạ, tôi đến
đây không phải để khiếu nại về tình trạng khổ cực của tôi. Mối lo lắng duy
nhất của tôi chính là số phận của chồng tôi.
Nàng lặng yên, mím chặt môi để hãm lại một loạt câu hỏi mà nếu được
nàng rất muốn hỏi thẳng ra tại sao Ngài lại tống giam anh ấy? Ngài trách
anh ấy tội
gì? Bao giờ Ngài thả anh ấy về với tôi?
Vua Lui 14 ngắm nhìn nàng với vẻ tò mò không cần che đậy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.