TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3285

- Chẳng sao đâu. Tôi sẽ để mấy viên gạch nóng dưới chân cho cô và cô sẽ
thấy dễ chịu thôi.
Một lát sau Angielic trở về pháo đài. Trời gần hửng đông nhưng bóng đêm
vẫn dày đặc vì mây vần vũ trên trời. Tuy vậy, cảnh vật giờ đây im lặng đến
kỳ lạ, không còn dấu vết của gió, mưa, sấm chớp.
Đến nửa đường, Angielic gặp một chàng trai quần áo ướt đẫm, tay cầm đèn
lồng. Thì ra là cậu con cả bà Care.
- Cháu từ làng người Da đỏ về đây - Nó lên tiếng.
- Thế cháu không đưa bà cụ Vatirê cùng đi?
- Không sao đưa được cô ạ. Bà ta vừa nốc rượu với đám thủy thủ và say
khướt, không còn biết trời đất gì nữa.

Chương 5:



Angielic không sao chợp mắt được. Nàng chống tay ngồi trước cửa sổ, chờ
đón những tia sáng bình minh đầu tiên, vừa độc thoại vừa đối thoại với con
mèo nhỏ ngồi nghe, đầu nghiêng nghiêng, im lặng như thể chia sẽ nỗi lòng
lo lắng của nàng.
Gunxbôrô vừa thức giấc, nàng vội đến ngay quán ăn ngoài cảng, con mèo
nhỏ theo sau chân, nó hăng hái nhảy qua những dòng suối nhỏ trên con
đường dốc ra bãi biển.
- Đêm qua các cháu không đánh thức được mẹ dậy là thế nào nhỉ? - Nàng
hỏi một cô con gái bà Care đang dọn dẹp trong bếp.
- Quả là như thế và đến bây giờ
mẹ cháu vẫn ngủ - Cô gái khẳng định, vẻ lo lắng. Mẹ cháu không có vẻ gì
ốm đau cả, nhưng cứ ngủ mãi như thế, cháu thấy không bình thường, nhất
là đêm qua chúng cháu lay gọi bà ầm ĩ.
- Các cháu có gọi, có kêu rất dữ à?
- Có! Chúng cháu lay gọi mẹ cháu đến ầm ĩ lên mà!
- Vậy thì đúng là lo ngại thật. Một người dù có rất mệt mỏi đi nữa cũng phải
thức giấc khi người ta lay, người ta gọi chứ. Chắc có chuyện gì đấy. Cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.