TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3496

- Tôi đã từng trải qua những điều tồi tệ hơn nhiều - Angielic đáp, vẻ ung
dung, tuy nghĩ thầm trong bụng là không phải như thế, là không có gì tồi tệ
hơn tình cảnh hiện nay của mình, tồi tệ hơn nỗi kinh hoàng nhức nhối phải
ngờ vực Perắc và sắp phải đứng trước bằng chứng rõ ràng về sự phản bội
của anh ấy và vĩnh viễn mất anh ấy.
- Thế nếu tôi bảo là tôi không còn giữ bức thư ấy nữa thì sao?
- Thì tôi sẽ bảo bà là đã dối trá và tôi không mảy may tin những điều bà vừa
kể lể.
- Nếu thế thì mặc bà...
Ambroadin đưa tay sờ cái túi thêu luôn luôn đeo ở thắt lưng.
- Tôi vẫn giữ nó đây. Tôi thích đọc lại những lời, những câu ông ấy nói với
tôi trong những buổi
gặp gỡ ban đầu... Tôi biết thưởng thức tất cả những gì xuất phát từ ông ấy.
Ai cũng thích được phỉnh nịnh. Có lẽ bà không biết đánh giá đầy đủ những
gì ông ấy đã dành cho bà vì ông ấy đã chán bà.
Cuộc sống Angielic như treo lơ lửng ở đầu những ngón tay của người đàn
bà đang lục lọi trong túi kia.
"Nếu tìm không ra tức là mụ ta dối trá"- Angielic không ngớt nghĩ bụng.
- A! Đây rồi - Ambroadin thốt lên.
Angielic nhận ra thứ giấy bá tước Perắc vẫn dùng ở Gunxbôrô và khi
Ambroadin mở tờ giấy ra quay về phía nàng. Angielic cũng từ xa nhận ra
nét chữ viết nhanh kiểu bác học của chàng.
- Bà đưa cho tôi!
Gập người lại bên thành lò sưởi, run rẩy trong mền vì lạnh, và chìa tay ra,
nàng nhận thức được thái độ tội nghiệp của mình.
Nhưng nàng không đủ sức đứng dậy và đương đầu trong thế cân bằng với
Ambroadin.
- Bà tái xanh đi đấy - Bà ta nhận xét với một nụ cười ác ý - Bà suy nhược
mất rồi... Kỳ lạ thật, quả bà là người duy nhất gây cho tôi hầu như là một
chút lòng trắc ẩn.
Rồi bỗng như quyết đinh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.