TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4254

- Tại sao hôm trước con dám bảo với mẹ Buốcgioa là con không biết làm gì
hết? - Angiêlic hỏi-Thật ra con hát khá hay.
- Nhưng mẹ bảo là những bài hát của con... gây lo lắng! - Ônôrin cãi lại.
- Đấy là mẹ chỉ nói bài con hát về người đàn bà bỏ thuốc độc.
- ... Nhưng con không nằm mơ thấy người đàn bà đó nữa-Ônôrin thì thầm
như tự nói với mình.
Angiêlic hãm bước chân nó lại, như muốn hãm những giây phút nàng đem
đứa bé tới một cuộc sống mới và đây là giờ phút sẽ không bao giờ còn trở
lại nữa.
Từ lâu rồi nàng không có dịp chuyện trò với Ônôrin trong khi nó còn giữ
được cái ưu thế của tuổi thơ: nói lên một cách ngây thơ ý nghĩ của mình, và
cách nhìn trẻ con mới mẻ của mình.
Ít lâu nữa, khi nàng gặp lại con gái thì nó đã học sắp xếp mình theo cách
suy nghĩ chung. Chính vì thế mà người ta đem nó đặt vào tay của các nhà
giáo dục. nó sẽ học cái gì cần phải làm, phải nghĩ, phải nói và nhất là cái gì
không nên nói.
Nàng dừng lại và quỳ xuống trước nó để ngang với tầm nhìn của nó.
- Con có biết là đã có một thời hai mẹ con mình sống đơn độc bên nhau
không? Mẹ chỉ có mỗi mình con. May mà có con, nếu như không có con để
an ủi mẹ thì thân mẹ đã ra sao?
- Cha con đi đâu?
- Đi rất xa, bố mẹ phải xa nhau.
- Cái gì đã làm cho bố mẹ phải xa nhau?
- Chiến tranh!
Nàng thấy Ônôrin có vẻ suy nghĩ về điều đó. Cô bé đã biết chiến tranh làm
cho người ta phải chia lìa. Người ta đi đánh nhau với chiếc cung tên hay cây
súng, và sau đó thì... con đường trở về không bao giờ dễ dàng. Có khi người
ta không trở về nữa.
- Thật khó mà tìm lại được cha con và rất lâu, cùng với con, mẹ đã đi tìm
cha con. Rồi một ngày mẹ con ta đã tìm thấy cha, và cha đã nói với con: "Ta
là cha của
con đây".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.