TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4255

- Con nhớ điều đó.
- Con thấy không? Có những điều may mắn đã xảy tới.
Ônôrin gật đầu. Nó hoàn toàn tin như vậy.
- Nào, tại sao mẹ buồn? - Cô bé hỏi trong khi hai mẹ con lại bắt đầu đi lại
phía ngôi nhà.
- Vì mẹ nghĩ rằng nếu có khi nào con gặp hiểm nguy, con cần đến mẹ thì
mẹ ở quá xa.
- Nếu con cần đến mẹ, con sẽ gọi mẹ- Ônôrin nói-Như hôm bị bão, con suýt
bị vùi chết. Con gọi mẹ và mẹ đến.
Chương 28


Hai ngày tiếp theo, hơi rỗi rãi một chút nàng tìm gặp hiệp sĩ đờ Lômêni
Sămbo. Đến bệnh viện Gianmanxơ người ta bảo với nàng là viên sĩ quan
này sau khi lành vết thương đang ở nhà những người trong giáo đoàn Xanh
Suynpixơ. Nàng gửi đến đấy mấy dòng, nhưng Yan lơ Cuenếc không mang
lại lời phúc đáp và nàng bắt đầu hiểu ra.
"Ông ta tránh mặt mình!..."
Vì sao có thái độ lạnh lùng như vậy?
"Chắc hẳn ông ta đã được báo tin về cái chết của cha Đoócgiơvan, người
bạn tốt nhất của ông ta. ông ta cho rằng mình là người chịu trách nhiệm
trong vụ này...".
Ngay từ lúc ban đầu, nàng đã cảm thấy cái chết của người giáo sĩ đối với vợ
chồng nàng còn nguy hại hơn cả sự sống sót của ông ta. Nàng không muốn
ở lại Vilơ Mari nữa. Muốn chinh phục được những người dân Mônrêan cần
phải có nhiều thời gian hơn và quyết tâm hơn, nhưng giờ hai điều đó nàng
đều không có.
Mẹ Buốcgioa gửi cho nàng mấy chữ khuyên nàng hãy định ngày rời khỏi
Mônrêan để đến ôm hôn con gái của nàng một lần cuối cùng, cô bé không
đòi hỏi nàng nữa đâu và mẹ rất lấy làm hài lòng.
Bacxempuy tuyên bố sẵn sàng nhổ neo. Buổi sáng của ngày ra đi, nàng đã
đến nhà của các nữ tu sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.