TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4430


Canto mở cánh cửa sắt của khu vườn trong tu viện Uyếcxuylin, lao qua bờ
tường ra ngoài.
Không kẻ nào nghĩ là cậu lại đến đây nên cậu không phải lo lắng gì hết.
Hơn nữa sương mù rất dày. Cậu đi về phía sông Xanh Saclơ. Nơi đó bọn
lính tuần tra đang sục sạo, rõ ràng là để tìm bắt cạu. Bọn chúng đi thành tốp
và hú gọi nhau vì sương mù che mắt, chỉ làm liên lạc với nhau bằng mỗi
cách đó.
Canto hú trả lời, làm như mình cũng trong bọn chúng. Có tiếng hỏi:
- Thấy nó chưa ?
- Chưa! Đúng là quân quỷ quái !
Mặt trời lên. Sương mù tan dần, biến thành một thứ mưa bụi và cũng tan rất
nhanh.
Phía xa có tiếng reo:
- Đây rồi!
Tim đập thình thình, Canto vội sờ vào ngay báng súng.
Phía xa, một con sói đang nằm, bộ lông vàng óng dưới nắng trông nó nhỏ
hơn nhiều so với hình ảnh cậu vẫn giữ trong ký ức tuổi thơ.
Con Vônvêrin! Nó đã đánh mất thói quen sống hoang dã trong rừng nên
chạy không kịp!
Nhưng đến gần, cậu hiểu ra! Đấy là một con sói cái không phải Vônvêrin.
Quỳ xuống bên cạnh con sói, Canto lật xác nó lên xem xét. Thân to, dài, lực
lưỡng, trái ngược với cái đầu nhỏ, con chó này chắc hẳn đã làm cho bao
nhiêu người
thèm thuống. Vậy mà bây giờ nó nằm đó, thảm hại, bốn chân cứng đơ.
Cậu vuốt ve cái trán lông mượt, khoảng giữa hai tai nhỏ và tròn trĩnh của
con vật.
- Con sói cái, vợ của Vônvêrin!
Canto đứng dậy, đưa mắt nhìn những bóng người vẫn lặng lẽ tiếp tục sục
sạo. Chúng tìm con đực, con Vônvêrin!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.