TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 99

Anh ta dừng lại và nhẹ nhàng đẩy cô dựa vào một khung cửa. Rồi anh ta bắt
đầu hôn cô say sưa. Giữa những cái hôn, anh ta lắp bắp những câu ngộ
nghĩnh, những câu đùa hơi nhàm:
- Cô đẹp... mà cô như những đóa hoa cúc và... mắt cô xanh biếc. Đừng cử
động. Tôi muốn mở ngực áo của cô... Để nguyên... Tôi biết cách mở... Ôi!
Chưa bao giờ
tôi thấy được đôi tuyết lê êm dịu thế này... Mà lại chắc nịch.. Tôi yêu em,
em dịu hiền....
Cô để cho anh ta mân mê vuốt ve mình. Cô hơi ngửa đầu dựa vào tường đá
phủ rêu và đôi mắt tự dưng ngước nhìn lên bầu trời xanh.
Bây giờ anh thanh niên đã lặng im, anh thở gấp hơn. Anh nhúc nhích không
yên chỗ, và nhiều lần nhìn quanh vẻ bực bội. Đường phố này khá yên tĩnh
nhưng thỉnh thoảng có người qua lại. Có cả một toán sinh viên chạy qua
như ngựa phi, họ kêu lên : "hà hà!" khi trông thấy hai người dưới bóng bức
tường.
Cậu thanh niên lùi lại một bước dậm chân xuống đất:
- Chà cáu thật! Đi đâu bây giờ cho được yên tĩnh?
- Ở đây tổt rồi - Cô nói sẽ
Nhưng anh ta không hài lòng:
- Ta đi nào, tôi nghĩ ra rồi. Ta sẽ tìm được một phòng khách rộng.
Anh cầm tay cô kéo cô chạy một quãng, cho đến khi tới trước quảng trường
nhà thờ Đức Bà, Angielic ngắm mặt trước nhà thờ một cách thán phục. Anh
thanh niên dặn cô đứng chờ ở cổng nhà thờ, một lát sau anh quay lại rất vui
vẻ, tay câm một cái chìa khóa:
- Người ta cho thuê phòng giảng đạo một lúc.
Anh lại quàng tay vào người cô, đưa cô bước xuống những bậc thang dẫn
đến thánh đường.
Angielic có ấn tượng
mạnh trong bóng tối lạnh lẽo dưới vòm nhà thờ.
- Tôi thấy lạnh-Angielic thì thầm, và kéo áo choàng che kín người.
Anh thanh niên đưa tay choàng lên vai cô nhưng sự phấn chấn của cô đã
biến mất và cô thấy sờ sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.