những khuôn mặt háo hức trong nôn nóng, và những tấm bảng cạc tông nhô
lên chìm xuống dập dềnh trong rừng người tỏ rõ nỗi mong chờ rạo rực và
nôn nao. Lướt ánh nhìn qua những khuôn mặt hốc hác và những thân hình
ốm đen của họ, niềm chua chát và thương hại dâng lên trong lòng bà Kim
Cúc. Qua những khuôn mặt và những thân hình ấy bà hình dung được
khuôn mặt và hình ảnh của mình khi còn ở Việt Nam. Xuyên qua hàng
ngàn con mắt ngưỡng mộ, và loáng thoáng nghe những tiếng xuýt xoa khen
ngợi về chiếc áo đầm tuyệt đẹp của con bé Lisa, chiếc áo khoác kiểu mới
đắt tiền của cô Loan và dáng dấp cao ráo đẹp trai của cậu Phụng với những
tiếng “Trời ơi, coi kìa!”, bà cúi đầu lặng lẽ phụ đẩy chiếc xe chở hành lý
bên ông Hoàng.
Vượt ra khỏi những ánh nhìn chăm chú của rừng người chờ đợi, ông
Hoàng che tay ngang trán dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm. Ánh nắng
gay gắt của mặt trời làm ông nheo mắt lại và làm ông nhớ chiếc kính mát
mà ông thường để trong xe riêng của ông. Chiếc kính mát, mấy lần định lấy
trước khi lên đường nhưng cứ hẹn lần hẹn hồi bởi nắng chói chan của
những ngày giữa tháng sáu ở miền Đông nước Mỹ, bị ông bỏ quên trong
ngày lên đường vì chộn rộn với bao nhiêu vali, giấy tờ và những sự quan
tâm khác cho vợ con. Nhăn mày bực bội vì sự đãng trí của mình một lúc,
đôi mắt nheo của ông bất thần sáng hẳn và ông đã reo lên mừng rỡ khi ông
thấy một nhóm đông người tiến về phía gia đình ông mà trong đó bà Kim
Cúc nhận ra người đàn ông tóc hoa râm trong áo thun xám trơn đi đầu là
Ông Thắng và người đàn bà tóc uốn cao trong chiếc áo hoa lớn sặc sỡ, đi kế
là Bà Thu. Bà Kim Cúc mừng không kém gì ông Hoàng khi bà nhận ra bố
và chị đầu của bà cũng đi trong nhóm đông người ấy. Lăng xăng họp nhau
thành một vòng tròn lớn, cả đám người nói cười tíu tít rộn ràng. Rồi kẻ đẩy
người xách náo nhiệt chẳng khác nào cảnh đón rước long trọng phái đoàn
chính khách quan trọng từ nước ngoài về. Họ hỏi han, nói cười rồi ôm hôn
thân mật và thắm thiết chẳng khác gì dân Tây Âu.
Trước khi mời mọi người đến hai chiếc xe van trắng và xám, ông
Thắng, chồng bà Thu, trao cho mỗi người của gia đình ông Hoàng một bó
hoa hồng, rồi cho cả đoàn biết là tất cả được mời về nhà ông nghỉ ngơi, và