TÌNH TRÊN ĐỈNH SẦU - Trang 181

có tiền trả tiền nhà. Đã khổ như vậy “hàng chớ”, lại còn bị người ta khi dễ
vì cái... cái gì mà gọi là phân biệt chủng tộc nữa đó! Cô gái vừa nói vừa gạt
những giọt nước nhỏ xuống từ trên mái tóc trước.
- Tôi sinh ra và lớn lên tại Mỹ, và tôi cũng đã du lịch nhiều nước
nhưng tôi không thấy nơi nào rộng đẹp và tự do bằng nước Mỹ. Cô Loan
nhún vai.
- Chị mà là người Mỹ sao? Chị đâu có giống người Mỹ! Cô gái cãi lại.
- Vậy sao? Cô Loan hất nhẹ cằm lên, hỏi gặn.
- Thiệt chớ! Chị nói tiếng Việt giỏi như vậy lại thêm giống Việt Nam
“chay” làm sao là người Mỹ được? Cô gái nghếch chiếc mũi cao lên và
chớp mắt như muốn khẳng định thêm điều mình nói.
- Vì cổ sinh ra ở Mỹ nên tự cho là người Mỹ đó mà! Cậu Vũ trả lời
thay cho cô Loan rồi hỏi sang đề tài khác - Các em bắt ốc để ăn hay đem
bán?
Thằng bé lõm bõm theo sau chị vào bờ, cười hồn nhiên, lộ những
chiếc răng sún:
- Vừa ăn, vừa bán.
- Ai bán? Cậu Vũ hỏi.
- Em! Thằng bé trả lời.
- Chứ em không đi học sao đi bán? Cậu Vũ hỏi tiếp.
- Má em không có đủ tiền mua gạo ăn thì làm gì có tiền đóng tiền học.
Em nghỉ học rồi - Thằng bé vừa gãi đầu vừa nói.
Cô Loan bất giác mở khoá chiếc xách tay bên hông. Ngập ngừng bàn
tay trong xách một lúc cô kéo chiếc máy hình ra thay vì cái ví tiền nằm
cạnh ấy. Cô nhớ lúc cô chìa tiền cho thằng bé bán vé số và nói rằng cô cho
nó thay vì mua vé số thì nó đã trả lời rằng nó là người bán vé số chứ không
phải là kẻ ăn xin. Cảnh tượng đó không khích lệ cô can đảm thực hiện hành
động từ thiện của mình lần thứ hai. Cô hỏi:
- Chị có thể chụp hình hai chị em em không?
- Tụi em ăn mặc xấu xí như vầy chị chụp làm gì? Thằng này lại ở trần
nữa! cô gái phản đối.
- Để làm kỷ niệm. Áo quần thể nào không thành vấn đề. Các em rất dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.