TÌNH TRÊN ĐỈNH SẦU - Trang 182

thương. Chị muốn chụp hai em trong cảnh sông này để trưng hình trong
căn phòng của chị bên Mỹ.
- Chụp xong rồi khi nào có hình chị gửi cho em một tấm được không?
Thằng bé háo hức hỏi.
- Được chứ! Cô Loan lục lọi trong xách tay một lúc chìa cuốn sổ nhỏ
và cây viết cho thằng bé - Nhưng hãy ghi tên và địa chỉ của em trong cuốn
sổ này!
Thằng bé rụt vai:
- Em không biết viết chữ.
- Vì sao em không biết chữ? Cô Loan hỏi.
Thằng bé lắc đầu:
- Em đã nói là em không có đi học.
- Tưởng em nghỉ học vài ngày thôi chứ! Nói vậy Việt Nam không bắt
buộc trẻ em đến trường sao? Cô Loan chau mày.
- Bây giờ đất nước tự do rồi, người nào muốn học thì học, không học
thì thôi. Người có tiền thì đến trường, không có thì ở nhà. Người sáng dạ
muốn học bao nhiêu lớp thì học, người tối trí thì ở nhà không ai tới làm khó
làm dễ hay bị bắt bớ gì hết! Thìn không biết chữ, nhưng mà em biết, để em
viết cho!
Cô chị vừa trả lời thay cho em vừa xoa hai bàn tay ướt trên hai vai áo,
rồi nắn nót viết tên và địa chỉ trên cuốn sổ.
Cậu Vũ xoa đầu thằng bé:
- Thìn cần phải biết đọc, biết viết! Em nên tìm những lớp học bổ túc,
những lớp học tình thương miễn phí gần nhất để ghi danh học. Thầy cô ở
đó dạy kèm miễn phí và dạy theo khả năng tiếp thu của học sinh, em không
phải lo lắng gì về tiền học phí và sức học của mình.
- Em không có trí để học đâu! Ở nhà giúp má kiếm tiền mua gạo tốt
hơn đến trường học ngu bị bạn cười!
Nói xong nó hăm hở đến cạnh chị và háo hức chờ chiếc máy ảnh chớp
những tia sáng gập vào nhau. Khi cô Loan và cậu Vũ chào chia tay, nó dặn
đến hai lần là cô Loan nhớ gửi hình về địa chỉ nhà chị em nó như đã hứa.
Cô Loan mỉm cười đưa bàn tay phải đặt ngay chỗ tim mình như tuyên hứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.