Cung Thị Lan
Tình Trên Đỉnh Sầu
Chương Ba Mươi Ba
Sau khi cho con bú và đặt nó nằm trên chiếc chiếu rách lỗ chỗ, cô Hoa
nhìn ngắm đứa bé thật lâu. Thằng bé sơ sinh không giống cô một nét nào.
Nó có nước da bánh mật, đôi mắt tròn đen dưới đôi chân mày rậm và mái
tóc dày chẳng khác nào người cha ruột của nó. Nếu ai đã từng gặp ông
Hoàng một lần thì không thể nào phủ nhận nó không phải là con ông ta cho
dù từ khi cưu mang đến khi sinh nó ra, cô Hoa chưa hề hé miệng tiết lộ với
bất cứ thành viên trong gia đình hay người thân quen nào biết kẻ cao bay xa
chạy là ai.
Hôm ấy, xuống quê thăm ông Huy và ghé thăm gia đình cô, bà Thu
mới hiểu nguyên nhân vì sao cô Hoa xin nghỉ làm tiệm cà phê đông khách
của bà. Ngắm đứa bé một lúc, bà thảng thốt hỏi:
- Trời ơi! Có phải đây là giọt máu của thằng Phụng không? Tại sao
cháu không chờ đến ngày nó học ra trường và cưới hỏi đàng hoàng mà phải
vội vàng như vầy?
Cô Hoa cúi mặt rưng rưng trong im lặng. Nhớ đến ánh mắt khinh rẻ
của đứa con trai lớn của ông Hoàng, người có cuộc sống đầy đủ và nhung
lụa tại Mỹ, và nghĩ đến thân phận của đứa con vô thừa nhận sống trong
cảnh nghèo nàn và thiếu thốn, cô cảm thấy oán hờn và căm phẫn sự bặt tăm
vô tín của ông Hoàng. Cho ông là kẻ “chơi hoa bẻ cành” trong chuyện “tìm
vui” và coi cô như là “một kẻ qua đường”, cô Hoa quyết định kể hết những
chuyện xảy ra giữa ông và cô cho bà Thu nghe mà không chừa lại một chi
tiết nhỏ nào.
Hồn vía lên mây, bà Thu hỏi lắp bắp:
- Tại sao có thể như vầy? Tao tưởng cháu với thằng Phụng là quá đáng
rồi nào ngờ “lên tới” anh tư của tao! Rồi mày ăn nói làm sao với bà chị tư
và mấy đứa nhỏ? Rồi còn bao nhiêu người lớn và họ hàng gia đình hai bên
nữa, làm sao đây?
Đôi mày của cô Hoa quắc lên mặc dù giọng nói của cô vẫn mềm mỏng
như lúc tiết lộ câu chuyện: