TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 100

Rồi nàng đề nghị:
- Chúng ta hãy ra đồn điền cà phê xem anh ấy có ở đó không anh!
Đông Giao gật đầu. Hai người trở ra đồn điền. Đường sá quạnh quẻ không
một bóng người. Cả đồn điền cà phê đã chìm trong bóng tối. Ánh đen pin
của Lam Yên chỉ chiếu sáng một khoảng nhỏ. Đông Giao và Lam Yên đi
sâu vào trong.
Đông Giao vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Không biết anh Mẫn Phi có vào đây không nhỉ? Theo em thì anh ấy có thể
vào đây không?
- Em không biết nữa. Chúng ta chỉ tìm thôi.
Đông Giao vẫn không thôi bình luận:
- Anh nghĩ anh Mẫn Phi không có ở đây đâu. Ảnh vào đồn điền lúc này làm
gì kia chú? Trời tối rồi!
Lam Yên không nói gì, nàng vẫn lặng lẽ đi. Nàng đã biết lý do Mẫn Phi
không về nhà. Mẫn Phi đã giận nàng. Lam Yên nghe lòng se lại, nàng đâu
có lỗi gì. Mẫn Phi xử sự như thế này thật kỳ lạ!
- Lam Yên ơi, rọi đèn cho anh xem đàng kìa có gì kìa!
Lam Yên giật mình trước tiếng kêu của Đông Giao.
- Đâu anh?
Chàng đưa tay chỉ:
- Phía trước đó. Tối quá anh không thấy gì cả.
- Anh không thấy mà bảo là có gì.
- Thì bảo cho em sợ chơi!
- Em mà sợ?
Đông Giao nắm lấy tay nàng:
- Đúng! Em không sợ là nhờ có anh đi theo đấy!
- Thôi đi ông ở đó mà kể công! Không có anh thì em cũng…
- Cũng ở nhà! Không dám đi!
Lam Yên trả đũa:
- Anh không dám đi thì có!
- Em làm như anh nhát lắm vậy!
- Thì nhát nên anh cứ tưởng ai cũng như mình!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.